Với lí do này, dù là nói thật hay nói dối thì Phượng Quan Hà cũng biết mình phải đi.
Trao đổi với lão thủ trưởng xong, anh cúp điện thoại, mở cửa ra, Trần Mặc và mấy cậu lính mới bưng bát sủi cảo ngồi xổm trước cửa, giả vờ như vừa mới tụ tập ở đây ăn cơm.
Phượng Quan Hà nhìn bọn họ, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Trần Mặc, anh nhìn anh ta với vẻ mặt thương cảm rồi rời đi.
Trần Mặc và mấy người xung quanh bối rối nhìn nhau, không đoán ra ý tứ trong mắt đội trưởng Phượng.
Nhưng Trần Mặc mơ hồ có cảm giác đội trưởng Phượng nhìn anh ta như nhìn một đứa con nhà giàu ngu ngốc.
Làm gì có chuyện đó? Hồi nhỏ anh ta là một đứa trẻ rất đáng yêu và thông minh đấy.
===
Ba ngày sau, tại phòng họp khách sạn thành phố H.
Bác sĩ quân y Bùi Chí ngồi bên phải Phượng Quan Hà, gần như chết cóng vì áp suất thấp trên người anh.
Đã ba ngày kể từ khi họ rời doanh trại, sắc mặt của đội trưởng Phượng ngày càng tệ. Như thể ai đó nợ anh ấy mấy trăm vạn với lãi suất đang chồng chất theo ngày...
Nhớ tới nguyên nhân, Bùi Chí khổ sở thở dài.
Đội trưởng Phượng bị chị dâu bạo lực lạnh.
Hai người đàn ông đi công tác đương nhiên sẽ ở chung một phòng, Bùi Chí luôn có cảm giác mấy ngày này đội trưởng Phượng kiểm tra điện thoại còn nhiều hơn tần suất cả một năm.
Sắp về nhà tự dưng bị giao thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619789/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.