Trong đêm đầy gió, Phượng Quan Hà một mình cặm cụi bên bếp lò phía sau phòng bếp với chiếc đèn dầu nhỏ.
Chỉ cách một tấm màn tre mỏng, gian bên ngoài truyền đến những tiếng cười đáng sợ.
"Ha ha ha...... Cục Than à......"
"Cục Than nhỏ của ta......"
Tiếng cười nham hiểm đột nhiên cao lên.
"Con chó nhỏ như con sinh ra đúng là để nương ăn mà!"
"Hehehe....."
Tay Phượng Quan Hà run lên, suýt nữa cắt trúng vào mình.
===
Khoảng chục phút sau, Phượng Quan Hà bưng đồ ăn ra.
Nữ nhân ngồi ở gian ngoài ôm con chó lớn trong lòng, nở nụ cười đoan trang nhã nhặn.
Nếu không thấy vẻ mặt sống không bằng chết của Cục Than trong lòng nàng thì Phượng Quan Hà còn tưởng vừa rồi mình nghe nhầm.
"Nào nào, tự đi chơi đi." Tần Nguyệt Oánh vỗ mông Cục Than rồi buông nó xuống.
Cục Than đáng thương rên rỉ mấy tiếng, nhìn mâm đồ ăn rồi lại nhìn hai người, hy vọng được bù đắp tinh thần một chút.
Phượng Quan Hà im lặng.
Hắn sẽ không tỏ thái độ tốt với con chó do Thiệu Ưng đưa tới này.
Tần Nguyệt Oánh xoa đầu nó, nói một cách thâm sâu: "Cục Than ơi Cục Than, lát nữa nha hoàn đi tuần đêm tới đây, con hãy dùng nhan sắc của mình dụ họ đi hết đi, biết không?"
Phượng Quan Hà: "......"
Cục Than: "......"
===
Đèn dầu không đủ sáng nên Phượng Quan Hà lại châm thêm ít dầu vào.
Ánh đèn mơ hồ tỏa ra từ giữa bàn, chiếu sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619759/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.