"Chẳng lẽ ngươi thật sự tin?"
"Ái khanh?"
"Ái khanh ái khanh ái khanh ái khanh ái khanh ái khanh......"
===
Phượng Quan Hà cảm thấy khả năng cao mình sẽ bị mất trí, ban đêm nằm ngủ mà bên tai vẫn văng vẳng câu hỏi kia của Hoàng Thượng.
Chẳng qua một tiếng rồi lại một tiếng ái khanh ái khanh này thật sự khiến hắn......
"Ái —— khanh!"
Không biết vào lúc nào, trong không gian yên tĩnh, Phượng Quan Hà cuối cùng cũng không nhịn được nữa mở mắt ra.
Có người đang nằm trên người hắn, mặt còn đeo chiếc mặt nạ bằng đồng mà hắn dùng trong địa lao, đôi môi màu anh đào đang chu ra liên tục lặp lại:
"Ái khanh ái khanh ái khanh ái khanh ái khanh ái khanh......"
Không biết nàng đã bò trên người hắn như vậy bao lâu.
Phượng Quan Hà hơi tức ngực và khó thở, hắn vừa thức giấc nên còn choáng váng, đành phải đẩy nàng ra trước.
"Oánh Oánh, xuống trước đi." Giọng nói rất bất đắc dĩ.
"Ái khanh, ngươi muốn đuổi trẫm đi ư?" Đôi môi anh đào chu lên một cách khoa trương, "Sao ngươi lại...... vô tâm vô tình như vậy!"
Phượng Quan Hà thật sự không nói nên lời.
Hắn thấy nếu cứ tiếp tục nghe nàng niệm như vậy thì e rằng sau này không dám đối diện với cái từ ái khanh này nữa.
Trước khi nàng nói tiếp, Phượng Quan Hà đã lanh lẹ tháo mặt nạ trên mặt nàng xuống ——
Lớp che chắn không còn, khuôn mặt nhỏ phía dưới mặt nạ nhanh chóng biến thành vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619758/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.