Đêm đó, Tần Nguyệt Oánh vui vẻ ôm Cục Than của nàng đi ngủ.
Nàng ngủ trên chiếc giường không quá rộng dưới cửa số tròn của thư phòng.
Thấy hắn bước vào, nữ nhân mấy ngày trước còn cùng với hắn vui vẻ hoan hảo giờ lại nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác.
Một người một chó chiếm lấy chiếc giường vốn không quá rộng, Tần Nguyệt Oánh còn cố tình nằm ra gần giữa, không cho hắn cơ hội chen vào.
Ai là người thừa, nhìn qua đã biết rồi.
Phượng Quan Hà nghẹn tức trong lòng, đanh mặt nhắc nhở nàng rằng ngủ dưới cửa sổ qua đêm, hôm sau có thể bị nhiễm lạnh.
Kết quả rất rõ ràng.
Ngay trước mặt hắn, phu nhân của hắn lập tức ôm chặt con chó bảo bối của nàng hơn.
===
Phượng Quan Hà tạm thời không có gì để nói với nàng.
Mặc dù cách nghĩ này rất buồn cười, nhưng từ khi Cục Than tới, hắn thật sự cảm thấy như mình bị thất sủng.
Mà con chó này còn rất thân thiện với hắn.
Có lẽ vì hắn nhớ tên cũ của Cục Than nên khi thấy hắn nó đều vẫy đuôi nhiệt tình.
Lúc cần kiêu dũng thì kiêu dũng, lúc nên ngoan ngoãn thì ngoan ngoãn.
Chẳng trách Oánh Oánh thích nó.
Đã nhìn thấy dáng vẻ ấy nhiều nên Phượng Quan Hà cảm thấy cuộc sống của Cục Than cũng không mấy dễ dàng.
Nó vốn là chó cứu hộ uy dũng của ti Binh Mã, đi theo quan binh làm nhiệm vụ và được người dân tán thưởng.
Chỉ vì tên nhãi Thiệu Ưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619754/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.