Chương trước
Chương sau
Đêm đó, Tần Nguyệt Oánh vui vẻ ôm Cục Than của nàng đi ngủ.

Nàng ngủ trên chiếc giường không quá rộng dưới cửa số tròn của thư phòng.

Thấy hắn bước vào, nữ nhân mấy ngày trước còn cùng với hắn vui vẻ hoan hảo giờ lại nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác.

Một người một chó chiếm lấy chiếc giường vốn không quá rộng, Tần Nguyệt Oánh còn cố tình nằm ra gần giữa, không cho hắn cơ hội chen vào.

Ai là người thừa, nhìn qua đã biết rồi.

Phượng Quan Hà nghẹn tức trong lòng, đanh mặt nhắc nhở nàng rằng ngủ dưới cửa sổ qua đêm, hôm sau có thể bị nhiễm lạnh.

Kết quả rất rõ ràng.

Ngay trước mặt hắn, phu nhân của hắn lập tức ôm chặt con chó bảo bối của nàng hơn.

===

Phượng Quan Hà tạm thời không có gì để nói với nàng.

Mặc dù cách nghĩ này rất buồn cười, nhưng từ khi Cục Than tới, hắn thật sự cảm thấy như mình bị thất sủng.

Mà con chó này còn rất thân thiện với hắn.

Có lẽ vì hắn nhớ tên cũ của Cục Than nên khi thấy hắn nó đều vẫy đuôi nhiệt tình.

Lúc cần kiêu dũng thì kiêu dũng, lúc nên ngoan ngoãn thì ngoan ngoãn.

Chẳng trách Oánh Oánh thích nó.

Đã nhìn thấy dáng vẻ ấy nhiều nên Phượng Quan Hà cảm thấy cuộc sống của Cục Than cũng không mấy dễ dàng.

Nó vốn là chó cứu hộ uy dũng của ti Binh Mã, đi theo quan binh làm nhiệm vụ và được người dân tán thưởng.

Chỉ vì tên nhãi Thiệu Ưng muốn nịnh nọt Oánh Oánh của hắn mà con chó đen to lớn oai vệ này đành phải trở thành vật nuôi trong cửa phủ, vẫy đuôi dưới váy trưởng công chúa lấy lòng.

Là người làm sai, Cục Than chỉ là một con chó không biết gì thì có lỗi gì?

Ngay khi nghĩ thông suốt, Phượng Quan Hà cảm thấy thật đồng cảm với Cục Than.

Một lần nọ, nhân lúc xung quanh không có ai, hắn trộm hỏi nó: "Hắc Phong, ngươi không nhớ ti Binh Mã sao? Ở đó vẫn còn huynh đệ tỷ muội của ngươi."

Ngoài Cục Than còn có ba con chó đen khác cùng nhập ngũ huấn luyện, chúng được đặt tên là Phong, Lâm, Hỏa, Sơn. Hắc Phong cũng chính là Cục Than bây giờ, lớn tuổi nhất và cũng xuất ngũ sớm nhất.

Cục Than rất thông minh, nghe giọng nói trầm thấp của hắn liền biết bọn họ đang thì thầm nên cũng không lên tiếng.

Nhưng nó nhìn Phượng Quan Hà rồi lại nhìn miếng đùi gà to đùng bóng loáng mỡ trong bát mình, tỏ vẻ mình không nhớ cho lắm.

Phượng Quan Hà tuy hụt hẫng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của nó.

Hắn vừa định đứng dậy thì một chậu nước hất thẳng xuống, không trúng Cục Than nhưng lại xối vào hắn lạnh đến thấu tim.

Một ô cửa sổ trên Minh Nguyệt Lâu không biết đã mở ra từ khi nào, Tần Nguyệt Oánh đang bưng một cái bồn gỗ, trong mắt đầy đau lòng và thất vọng.

"Phò mã bây giờ còn rắp tâm giở trò này nữa sao?"

Đương nhiên không phải.

Phượng Quan Hà nghĩ thầm, hắn chỉ quan tâm một chút đến sức khỏe con chó bảo bối của Oánh Oánh mà thôi.

Nhưng nữ tử nhỏ trên lầu lại bày ra vẻ mặt "Ta không muốn nghe ngươi giải thích".

"Để tách bổn cung và Cục Than ra mà ngươi không từ thủ đoạn nào!"

Phượng Quan Hà mở miệng định giải thích nhưng lúc này thị vệ ở bên kia sông nghe thấy tiếng động đã nhìn về hướng này.

Hắn không còn cách nào khác ngoài việc quay người tránh vào sau cửa sổ.

Ngày hôm sau, người hàng ngày ngủ dưới cửa sổ thì không nhiễm lạnh, nhưng vị nào đó quanh năm không bệnh tật lại bị ốm.

===

Phò mã ốm thật rồi.

Tần Nguyệt Oánh cầm khăn che mũi, duỗi tay ra thật dài, cố gắng đứng ra xa nhất có thể, chạm chạm vào trán hắn.

Đúng là hơi nóng, chính hắn cũng cảm thấy vậy.

Tần Nguyệt Oánh có chút áy náy.

Phượng Quan Hà nằm trên giường, uể oải cầm sách đọc. Hắn liếc nhìn thấy ánh mắt kì thị xa lánh của nàng, không biết nên diễn tả cảm giác trong lòng lúc này ra sao.

Suy nghĩ một lát, hắn giải thích: "Đừng lo, chỉ cần không quá gần thì không lây sang người được."

Công chúa điện hạ là người thiếu thốn kiến thức về đời sống sinh hoạt nên rất tò mò về cái tiêu chuẩn "quá gần" này.

"Như vậy là gần đến mức nào?"

Phượng Quan Hà vô hồn nhìn chằm chằm màn giường.

"Không phải miệng với miệng là được."

"Ồ......" Tần Nguyệt Oánh đã hiểu, "Vậy bổn cung yên tâm rồi."

Nàng buông khăn xuống, nhìn hắn một lát rồi lại buồn bã nói: "Phò mã phải mau khỏe lên."

Phượng Quan Hà mừng rỡ.

"Bằng không lây bệnh cho Cục Than thì phải làm sao?" Tần Nguyệt Oánh lo lắng là có lý do, "Cục Than nhỏ như vậy, chắc chắn không có sức đề kháng bằng con người. Nó lại mới tới nhà ta, chưa quen với môi trường nên ăn không ngon, trông cũng có vẻ ốm yếu, ngươi......"

Tần Nguyệt Oánh lại nhìn nam nhân trên giường, phát hiện hắn đã lấy sách che mặt.

Bộ dạng chết không còn gì luyến tiếc.

Tần Nguyệt Oánh lúng túng túm váy.

Thật ra nàng cũng định quan tâm phò mã một chút, dù sao phò mã bị bệnh cũng một phần là do nàng, nhưng mấy ngày nay trong đầu nàng chỉ toàn nghĩ về Cục Than nên nói một lúc lại không nhịn được.

Nàng tiến gần lại một chút, chọc chọc cuốn sách trên mặt hắn.

"Chuyện gì?"

Phượng Quan Hà rẫu rĩ lên tiếng.

"Ta...... ta tìm đại phu cho ngươi nhé. Ngươi yên tâm, ta không tìm đại phu trong phủ mà sẽ tìm một người bên ngoài không biết ngươi, lén đưa vào trong phủ, xong việc lại lén đưa ra."

Thấy hắn không đáp, Tần Nguyệt Oánh lại thề thốt: "Bảo đảm không để bên ngoài phát hiện ra ngươi."

Phượng Quan Hà kéo sách xuống, chán nản nhìn nàng một cái rồi lại đắp lên.

"Ngươi như vậy là có ý gì?"

Tần Nguyệt Oánh không hiểu, cảm thấy lòng tốt của mình bị coi như lòng lang dạ thú.

Phượng Quan Hà thở dài phía sau cuốn sách.

"Nếu Oánh Oánh muốn thì sao không làm nhanh lên," hắn nói, "Bằng không lát nữa người ăn xong cơm trưa về thì chắc ta cũng khỏi ốm rồi."

Tần Nguyệt Oánh nghẹn lời.

"Nếu người thật sự lo cho Cục Than như vậy thì tốt hơn hết là nuôi một đại phu chuyên chữa bệnh cho động vật trong phủ," Phượng Quan Hà uể oải nói tiếp, "Còn ta thì...... không cần đâu."

Hắn bỏ lại những lời này rồi cuộn chăn quay lưng về phía nàng. Cuốn sách ban đầu che mặt giờ đã chuyển thành che tai, trông có vẻ hoàn toàn không muốn nghe tiếp.

Tần Nguyệt Oánh kinh ngạc.

Đây là lần đầu phò mã nói mấy lời giận dỗi với nàng.

Sau cảm giác bất mãn vì bị phớt lờ, nàng chợt cảm thấy thật mới lạ.

Nên làm gì đây?

Tần Nguyệt Oánh nhìn bóng lưng hắn, nghĩ một lúc lại cảm thấy Phượng Quan Hà nói rất có lý.

Người này khỏe như trâu, một chút gió lạnh sao mà làm khó được hắn?

Nàng rốt cuộc đang lo lắng cái gì chứ?

Hơn nữa...... phò mã hình như buồn ngủ lắm rồi, tốt nhất đừng quấy rầy hắn.

Quyết định xong, Tần Nguyệt Oánh vỗ hai tay vào nhau, vui vẻ xách váy đứng dậy bước đi, vừa đi vừa gọi Cục Than.

Nàng đâu biết khi mình vừa bước chân ra khỏi phòng thì nam nhân nằm trên giường đã xoay người lại, nhìn chằm chằm theo hướng nàng rời đi với ánh mắt không cam lòng.

Phượng Quan Hà đợi cả buổi trưa cũng không thấy ai đến.

Hắn cảm thấy mình ốm càng nặng hơn.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.