Con chó trước mặt hắn có bộ lông ngắn màu đen bóng.
Các cơ trên thân nó phồng lên, trông khỏe mạnh và xốc vác, tứ chi như ẩn chứa sức mạnh vô tận. Cộng với chiều cao bằng nửa người, dù nó chỉ ngoan ngoãn ngồi đó cũng đã đủ uy dũng.
Nhưng khi Phượng Quan Hà nhìn thấy con chó, vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Sao hắn lại cảm thấy món quà này của Thiệu Ưng giống như đang ám chỉ mình?
Tuy hắn và Oánh Oánh...... có chơi một số trò kỳ quặc khi hoan ái, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác trêu chọc hắn giống vậy thì hắn phải bình thản đón nhận.
"Sao thế? Phò mã cứ trừng mắt nhìn Cục Than vậy....." Tần Nguyệt Oánh ngồi xuống hỏi hắn, giọng nói có chút hoang mang.
Cục Than...... chắc là tên Oánh Oánh đặt cho con chó này.
Trong phòng, ánh mắt của người và chó đều đổ dồn vào hắn, Cục Than ngồi xổm xuống bên chân Tần Nguyệt Oánh, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn hắn một cách vô tội.
Thấy Phượng Quan Hà nhìn sang, nó nghiêng đầu về phía hắn một cách thân thiện và thè cái lưỡi to màu đỏ tươi ra.
Đúng là cái bản mặt nịnh hót.
Giống hệt kẻ nào đó.
Trong lòng Phượng Quan Hà âm thầm đánh giá.
Nhưng hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Cục Than một hồi lại cảm thấy quen quen. Hắn quan sát một lúc nữa mới phát hiện phía sau tai trái của con chó có một đốm nhỏ màu nâu.
Phượng Quan Hà nhớ tới gì đó, sau đó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619753/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.