Buổi chiều khô nóng, gió hè thổi qua khiến người ta có cảm giác mơ màng buồn ngủ.
"Vì sao điện hạ không trồng thêm ít hoa sen trong hồ này?"
Tần Nguyệt Oánh nghe vậy ngước mắt lên nhìn, trên mặt hồ trống trải chỉ có vài ngọn cỏ lau dại đung đưa trong gió.
Nàng đặt quân đen xuống, chặn nước đi của Thiệu Ưng, hờ hững nói: "Năm nay ta đã trồng một ít rồi, nhưng muốn ngắm cảnh hoa sen nở khắp hồ thì phải đợi chúng lớn thêm vài năm nữa."
Thiệu Ưng giống như nghe được điều gì thú vị, hắn nhìn bàn cờ rồi cười nhạt một tiếng, hỏi: "Mấy năm nữa phủ mới của điện hạ chắc cũng xây xong rồi, người còn hứng thú với phủ tướng quân nằm ở một góc kinh thành này hay sao?"
Tần Nguyệt Oánh tỏ ra dửng dưng: "Thỉnh thoảng về nghỉ tạm cũng được."
Thiệu Ưng không nói nữa mà chỉ tập trung chơi cờ.
Tần Nguyệt Oánh nghĩ hắn đã tìm ra cách phá vỡ tình thế.
Nhưng không.
Mới đi được mấy bước, Thiệu Ưng đã hoàn toàn thua trận.
Trước khi hạ quân cờ cuối cùng xuống, Tần Nguyệt Oánh giơ tay ra đảo loạn bàn cờ, chán nản nói: "Không chơi nữa, chẳng thú vị gì cả."
"Thiệu mỗ không giỏi chơi cờ, không thể làm điện hạ vui vẻ." Thiệu Ưng khiêm tốn thu dọn mớ hỗn độn.
Cặp mắt phượng lạnh lùng nhìn hắn.
"Thiệu Ưng, ngươi thay đổi rồi."
"Bây giờ ngươi không dám thắng sao?"
Tần Nguyệt Oánh bắt chéo chân, lại nhìn về phía mặt hồ.
Trong mấy ngày qua, tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619752/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.