Sự lo lắng của Tần Nguyệt Oánh đúng là không cần thiết.
Tối đó cơn sốt của Phượng Quan Hà đã đỡ hơn. Hắn chỉ uể oải nằm trên giường với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Xét thấy hắn còn có tiền án dụ dỗ Cục Than trốn đi nên Tần Nguyệt Oánh cũng không muốn để ý nhiều tới hắn.
Sau hai ngày lạnh nhạt, Tần Nguyệt Oánh lại thấy phò mã có thể chạy, có thể nhảy và luyện kiếm trở lại.
Chẳng qua hiện giờ dù luyện võ cũng không thể luyện tập một cách công khai.
Sáng sớm, Tần Nguyệt Oánh thoáng trông thấy hắn vội vàng bay về phía sau núi cùng với một thanh bảo kiếm không biết lấy từ đâu.
Nàng dựa vào bệ cửa sổ, trong lòng tiếc nuối.
Nếu luyện kiếm không phải vì nàng —— không thể để nàng xem, không thể để nàng sờ, vậy việc luyện kiếm cũng chẳng còn ý nghĩa.
Có thời gian rảnh thì thà làm nhiều việc có ý nghĩa với nhau hơn.
Buổi chiều, Phượng Quan Hà lại lặng lẽ trở về.
Nhưng mà...... hắn chỉ tắm rửa qua loa, ăn cơm, mang cho nàng nửa con ngỗng quay to bóng nàng thích rồi lại mang kiếm đi.
Việc mà Tần Nguyệt Oánh mong chờ đã không xảy ra, lúc này nàng lại có chút lo lắng.
Phò mã vừa mới khỏi bệnh, thật sự không cần phải vất vả như vậy. Mặc dù với tình cảnh hiện tại thì tương lai của hắn đúng là ảm đạm, nhưng chỉ cần hầu hạ nàng cho tốt thì cũng đâu thiếu vinh hoa phú quý.
Nghĩ vậy, nàng bẻ cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619755/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.