Mở cuốn sách này ra giống như đang nhìn trộm bí mật sâu kín nhất trong nàng.
Hắn biết, bí mật này bị nàng giấu dưới gối và nàng tuyệt đối sẽ không chia sẻ với ai.
Nhưng chính vì biết vậy nên lòng hắn mới run rẩy.
Hắn muốn hiểu hơn về nàng, dù ở phương diện nào.
Hơn nữa, chính Oánh Oánh đã nói với hắn......
Họ là phu thê, họ là những người thân thiết nhất trên đời.
Vậy thì hắn đọc nhiều thêm một chút chắc cũng không sao, phải không?
Vì vậy tay hắn lại run run mở nếp gấp của trang sau ra.
【 Tinh dịch nóng hổi xối khắp người Thượng Quan Oanh Oanh, mỹ nhân mới mất trinh mấy ngày trước lúc này biểu cảm đầy dâm đãng, há miệng thật to, thè chiếc lưỡi mềm ra cố gắng đón lấy những luồng tinh đang bắn xuống như mưa. 】
【 Thấy Tiêu Tranh buông tay, nàng lập tức chúi người lên nắm lấy thứ đồ kia của nam nhân mà say mê bú mút. Tiêu Tranh thoải mái hít sâu liên tục, vừa xoa đầu nàng vừa buông những lời tục tĩu như mắng nàng là điếm - điều này chỉ khiến nữ nhân nhỏ bên dưới càng tận tình phục vụ hắn. 】
【 Nàng mút con cặc to không biết bao lâu thì Tiêu Tranh đột nhiên cau mày, vội vàng định đẩy nàng ra nhưng lại bị nàng ôm chặt không chịu buông. 】
【 Nhưng Thượng Quan Oanh Oanh lại tỏ ra hưng phấn. Nàng quay lưng nằm xuống trước mặt nam nhân, dẩu cao mông như con chó cái đang giao phối, thậm chí còn duỗi tay ra sau, ngoan ngoãn vạch hai mép thịt bị đụ đến đỏ hỏn ra: "Tiêu ca, tiểu vào đây, tiểu vào huyệt nhỏ của Oanh Oanh đi..." 】
Phượng Quan Hà đọc đến đây, nỗi khiếp sợ trong lòng đã tích tụ đến mức không nói lên lời.
Hắn đóng sầm sách lại, gần như không dám đọc tiếp.
Cái gì thế này...... nước tiểu......
Oánh Oánh của hắn rõ ràng là trưởng công chúa một nước, sao có thể đọc mấy thứ này......
Phượng Quan Hà cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hắn day day đầu mày, không cách nào liên hệ hình ảnh nữ nhân lạnh lùng kiêu hãnh mà mình biết với nhân vật chính của cuốn sách tục tĩu này.
Hắn biết cơ thể Oánh Oánh có chút khác với nữ tử bình thường, nhưng liệu có đến mức chấp nhận nổi cả những thứ như này không?
Nghĩ đến hai mặt đối lập của nàng, Phượng Quan Hà chợt cảm thấy người mình nóng lên.
Hắn đá tấm chăn mỏng đắp trên người sang một bên, khó nhọc thở ra từng hơi, lúc này mới cảm thấy lồng ngực bớt nóng lại.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng, mặt trời đã lên cao.
Giờ này mà Oánh Oánh đi đâu rồi?
Hắn rất nhớ nàng.
Hắn nhìn bìa cuốn sách tục tĩu đã hơi sờn bên gối, chợt nhớ vừa rồi hình như có một vệt nước đáng ngờ trên trang sách hắn lật qua.
Đúng vậy.
Đáng ngờ, một vệt nước.
Nghĩ tới đây, hắn lại cầm cuốn sách lên như bị ma nhập, lật trang kia ra xác nhận.
Quả thật là có.
Trên mặt giấy hơi nhăn có một chỗ đậm màu hơn có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường.
Đây là thứ nước gì, trong đầu hắn đã mơ hồ có đáp án.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà áp cuốn sách lên mặt hít thật sâu.
Mùi mực chất lượng thấp xen lẫn một mùi hương ngọt ngào tinh tế khiến người ta miên man tưởng tượng truyền vào đầu hắn.
Đó là mùi của nàng, nàng......
Phượng Quan Hà vừa ngửi thấy nó, đầu óc liền trở nên trì độn. Lồng ngực hắn run lên, tham lam hít hà từng ngụm, không biết là do thân dưới sưng phồng hay chỉ đơn giản vì hắn muốn ngửi nàng nhiều hơn.
Vừa rồi đọc qua những lời tục tĩu đó hắn còn không sao, nhưng vừa ngửi thấy mùi của nàng, hắn liền không nhịn được...
Thử thách không quan tâm đến Oánh Oánh lại thất bại lần thứ 299 chỉ trong hai ngày.
===
Tần Nguyệt Oánh trở về khi trăng đã lên cao, thấy trong phòng tối om liền xụ mặt xách đèn lên soi.
Căn phòng trở nên sáng sủa hơn, soi rõ bóng dáng nam nhân cuộn mình trong góc giường lớn.
Tần Nguyệt Oánh trừng mắt xem thường.
"Phượng Quan Hà, ngươi giỏi thật —— ngủ từ sáng đến tối, ra ngoài đánh trận nửa năm rồi thành người tàn tật luôn phải không? Ngày ngày nằm dài không làm gì cả, có biết bây giờ ngươi bị cắt lương bổng, phủ tướng quân của ngươi hao hụt đến mức nào không!"
Đã ăn không chịu làm mà còn ngủ được!
Nàng thấy hắn mê man ngẩng đầu dậy từ trong chăn, khóe mắt còn phiếm đỏ một cách đáng ngờ.
Tần Nguyệt Oánh lại trợn mắt coi thường — nhìn xem ngủ bao lâu rồi.
"Ta...... vốn đã nghèo, xây tòa tháp này tốn kém nhiều nên chẳng còn dư dả gì. Ban đầu ta định sang đầu xuân năm sau thả thêm một ngàn con cá chép, vì không có tiền nên phải thôi." Phượng Quan Hà trùm chăn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Sắc mặt Tần Nguyệt Oánh hơi dịu lại, nhưng nàng vẫn nghe ra được một chút chột dạ trong giọng hắn.
Tần Nguyệt Oánh vẫn chưa biết vì sao hắn chột dạ nên chỉ lạnh mặt tiếp tục dạy dỗ: "Trước đây ta không biết nhưng hôm nay biết rồi thật sự bị dọa nhảy dựng đấy. Tại sao ngươi phải chi tiền hỗ trợ quân lương cho quân triều đình vậy? Đó còn không phải quân của ngươi nữa kìa. Vừa giao nộp hổ phù là họ phải làm việc theo lệnh người khác rồi, ngươi cần gì làm vậy?"
Nàng tức chết đi được. Bên ngoài còn đồn nàng ăn bám nhà chồng để trùng tu phủ công chúa nữa.
Trời đất chứng giám, Phượng Quan Hà còn nghèo hơn nàng!
—— đáng ra hắn có thể không nghèo đến vậy, ai bảo hắn cứ thích đi làm từ thiện cơ chứ?
Nam nhân bị kêu tên rụt cổ lại: "Ta không phát tiền thì làm sao bọn họ chịu đánh giặc tử tế? Cho dù là Tân Xuyên dẫn binh thì cũng phát tiền."
Tuy rằng phát không nhiều bằng hắn.
Tần Nguyệt Oánh đương nhiên biết đạo lý này, nhưng nàng vẫn cười lạnh: "Đúng vậy, Tân Xuyên phát lương cho quân lính dưới trướng, nhưng ông ta cũng được ăn không! Bây giờ ông ta lại đổ tội danh lớn như vậy cho một kẻ đã chết là ngươi, phủi mông sạch sẽ còn một đám nhà chúng ta thì sắp chết đói cả rồi!"
Nhà chúng ta......
Phượng Quan Hà cụp mắt xuống, giấu đi chút vui mừng trong đó, cố ý chuyển trọng tâm đi để bào chữa cho mình: "Ta cần nhiều tiền làm gì? Trước đây ta chỉ có một mình trong phủ, ngày ba bữa là đủ......"
Ai nha, lại còn tỏ vẻ đáng thương với nàng à.
"Vậy ngươi muốn thế nào, nghĩ ra một sáng kiến xem nào."
"Mọi chuyện đều nghe Oánh Oánh."
Phượng Quan Hà cư xử thật ngoan ngoãn, nhưng trong sự ngoan ngoãn lại lộ ra một chút cắn rứt.
Chuyên gia đang đứng đây, đương nhiên hắn không dám có ý kiến nào.
Tần Nguyệt Oánh nghiêm mặt lại.
"Có phải nên nghĩ cách tìm việc cho những binh lính tàn phế mà ngươi nuôi trong phủ không? Nhà họ đã có triều đình chu cấp mà ngươi còn tuyển về, bọn họ lại không thể lao động, ngươi định làm cái gì vậy? Ngươi có biết đây là khoản chi lớn nhất trong phủ hiện giờ không?"
"Họ đều là những người không có nhà để về mà ta tuyển vào, dù sao thì những người đó cũng có chỗ để ở cùng nhau......" Phượng Quan Hà im lặng một lúc, "Thật ra, hiện giờ ta mang tiếng xấu nên bọn họ muốn đi phải không?"
Tần Nguyệt Oánh cũng im lặng một lúc, nàng đang nhớ tới thân thế của hắn.
Nhưng nàng vẫn nói:
"Không sai, đúng là có vài người nghĩ vậy, không phải ai cũng nhớ đến lòng tốt của ngươi đâu."
"Ừ." Phượng Quan Hà đáp một cái rồi xoay người đi, hiển nhiên không mấy quan tâm.
Tần Nguyệt Oánh nhìn cái đầu cao lớn của hắn bọc trong cái chăn nhỏ, không hiểu sao lại cảm thấy phò mã lúc này thật đáng thương.
Vì thế nàng ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vỗ về hắn.
Phượng Quan Hà không lên tiếng.
Tần Nguyệt Oánh cúi người cởi giày, định nói chuyện an ủi hắn một chút.
Lúc khom lưng xuống, nàng trông thấy chiếc khăn tay của mình rơi ngay dưới gầm giường.
Nó bị vò nhăn dúm dó, không biết vì sao lại nằm đó.
Nàng nhặt khăn tay lên, mở ra và thấy rõ thứ dính trên đó.
Nó thậm chí dính cả vào tay nàng.
"Phượng Quan Hà!"
Nàng tức giận kêu lên.
Editor: Lạc Rang
(Các chương sau có có tình tiết 'ngược' thân nam nhẹ, vũ nhục nam chính, tui cảm thấy hơi bệnh. Lâu không chơi vote hơi buồn nên nay chơi 50 sao đăng chương mới nghen mí bà, không đủ tính sau :D )
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]