Chương trước
Chương sau
Trên lầu thứ hai của Minh Nguyệt Lâu có xây một phòng tắm lớn.

Chính giữa phòng là một hồ nước có thể chứa đến hơn chục người. Gỗ linh sam viền quanh thành hồ trải rộng ra khắp sàn, kéo dài đến tận trần, vừa chống thấm nước lại chống trơn trượt.

Các đường vân gỗ sắc nét, màu sắc còn mới, có thể thấy trước khi Tần Nguyệt Oánh chuyển vào thì nơi này chưa được sử dụng nhiều.

Nhưng lúc này trong phòng lại dày đặc hơi nước.

Phượng Quan Hà quỳ gối dưới chiếc chõng tre được dựng bên hồ, trong tay cầm một lọ sứ nhỏ.

Lớp men trắng và họa tiết tinh xảo trên thân lọ đối nghịch hoàn toàn với bàn tay thô ráp của hắn.

Vẻ mặt hắn do dự, vì sợ làm vỡ thứ đồ quý giá ấy nên không dám mạnh tay. Bàn tay cầm lọ sứ hơi di chuyển, một ít dầu dính dấp liền chảy từ miệng lọ xuống lòng bàn tay ngăm đen của hắn.

Nàng lúc nào cũng nghĩ ra được cách để tra tấn hắn.

Lông mày Phượng Quan Hà khẽ động, hai mắt hắn bị một chiếc dây lưng lụa khảm ngọc màu xanh bịt lại.

Đó là dây lưng sáng nay nàng đeo ra ngoài.

Trước mắt hắn là bóng tối, nước hồ nhiều đến mức tràn ra ngập cả bàn chân hắn.

Trong không gian nóng bức vang lên tiếng nước chảy, mùi dầu thơm nồng nặc quanh mũi - giác quan vốn nhạy bén của hắn lúc này gần như đánh mất chức năng của mình.

Bàn tay đầy vết chai của hắn không thể ước lượng được lượng dầu chảy xuống. Tần Nguyệt Oánh dường như cũng nhận ra sự lúng túng của hắn, nàng trần trụi xoay mình trên chiếc chõng, phơi tấm lưng trắng xinh đẹp ra trước mặt hắn, nhàn nhạt ra lệnh: "Rót thêm đi."

Phượng Quan Hà không biết nhiều thêm là bao nhiêu.

Hắn lại run rẩy nghiêng bàn tay quanh năm cầm đao kiếm đi, nhưng lần này dầu thơm trượt khỏi tay lại nhỏ xuống đùi hắn.

Hắn sững người một lúc, không biết như vậy có bị tính là làm sai không nên lại ngẩng lên, im lặng hướng về phía nữ nhân đang nằm trên chõng.

Tần Nguyệt Oánh có thể tưởng tượng ra được đôi mắt bị che khuất đó nhất định đang rất bối rối.

"Lau."

Nàng ra lệnh ngắn gọn, ánh mắt mơn trớn từng tấc cơ thể nam nhân.

Chiếc áo trong vừa mỏng vừa ướt không che được gì, nàng có thể nhìn thấy những khối cơ vạm vỡ nằm dưới nó. Thứ dưới quần hắn cũng phồng to, rõ ràng đang ở trạng thái yên tĩnh nhất nhưng kích cỡ vẫn khiến người ta phải e ngại.

Tần Nguyệt Oánh nhếch môi cười, vươn tay sờ lên đó.

Bàn tay đang giơ ra của hắn lập tức không cầm giữ nổi, khiến cho một chút chất lỏng sền sệt lạnh lẽo rơi xuống lưng nàng.

Nam nhân giật mình thở hổn hển một tiếng, Tần Nguyệt Oánh cùng lúc cũng rủa thầm trong lòng.

Hắn cũng thật biết chọn chỗ, nhắm đúng chỗ mẫn cảm nhất của nàng.

Nàng rút tay lại, cố gắng làm giọng mình trấn định.

"Mới thế mà đã cương rồi? Đồ chó hoang này," nàng nhìn vật nhô lên giữa háng hắn, giọng nói mềm mại không có chút uy lực, "Chẳng phải ngươi không có cảm giác với thân thể Oánh Oánh sao? Không được phép phát nứng, nghe rõ chưa."

"Oánh Oánh......"

Nam nhân bị bịt mắt muốn bào chữa nhưng cảm giác dầu trượt khỏi tay rõ ràng như vậy, hắn biết mình làm sai, không muốn chọc giận nàng nữa nên lật tay lại, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nữ nhân bên dưới.

Sao hắn lại không có cảm giác với nàng được? Rõ ràng vì ngửi thấy mùi nàng nên trong phút chốc hắn mới không nhịn được......

Nhưng nếu nói vậy thì Oánh Oánh nhất định sẽ truy hỏi cặn kẽ, bí mật về cuốn sách kia sẽ không giấu được nữa.

Tới lúc đó chỉ khiến nàng thẹn quá hóa giận thêm, hắn việc gì phải làm vậy......?

Phượng Quan Hà suy nghĩ, cảm thấy thật khó mở miệng.

Tay hắn chạm vào một đường cong quen thuộc, không biết hắn có nhầm lẫn không nhưng thân thể dưới tay dường như hơi run lên.

Tựa như giọt sương rơi xuống cánh hoa khiến nó rung động.

Xúc cảm như trong mơ, tuyệt vời không tả xiết.

Bình thường hắn sẽ không cảm nhận được, nhưng bây giờ mắt hắn đang bị bịt lại......

Vừa chạm vào nàng một cái, ký ức giữa bọn họ đã ùa về trong đầu hắn.

Eo nàng ở đâu, nếu làm từ phía sau...... tay hắn nên giữ chỗ nào; nơi nào mềm mại nhất dưới hông nàng, nơi nào hắn vừa chạm vào đã bắn, nơi nào có thể bọc lấy hắn; bờ mông của nàng......

Phượng Quan Hà xoa lung tung mấy cái, dầu trong tay và hô hấp của hắn đều nóng lên, từng giọt mồ hôi nóng hổi chảy trên trán hắn. Hắn bị bịt mắt, ngây thơ không biết vật dưới thân mình đang lặng lẽ dựng lên.

Công việc này khó gấp ngàn lần so với hắn tưởng.

Mặc dù hắn hiểu rõ từng nơi trên cơ thể nàng, nhưng khi xoa trực tiếp thì eo nàng thực tế còn không to nổi mấy tấc.

Nơi nhỏ nhắn quá mức dưới tay ấy khiến hắn trông cứ như đang vuốt ve một cách qua loa. Bởi hắn chỉ vuốt được mấy cái thì tấm lưng thon trắng trẻo đã phủ đầy dầu thơm, nơi nào hắn xoa qua cũng trơn trượt thơm mềm.

Phượng Quan Hà hơi nhướng mày.

Hắn nên giải thích thế nào với Oánh Oánh đây? Hắn không hề xoa nhanh cho xong việc......

Hắn mở miệng nhưng âm thanh phát ra lại là một tiếng thở hổn hển nặng nề - vì vậy hắn lại vội ngậm miệng, không nói được gì.

Oánh Oánh không thích trông thấy bộ dạng này của hắn, Oánh Oánh......

Nhưng chính hắn cũng đâu biết hiện giờ trông mình thế nào.

Trong bóng tối, hắn chợt nhớ đến hai từ thốt ra từ miệng nàng.

Phát nứng.

Hắn không biết chiếc dây lưng nhỏ này đã làm mình bỏ lỡ bao nhiêu cảnh đẹp mê người.

Tần Nguyệt Oánh nghiêng người nằm trên chõng, bụm chặt miệng -- bây giờ nàng chỉ cần thả lỏng một chút thì tiếng rên tượng trưng cho sự thất bại sẽ trào ra.

Mặt nàng đỏ bừng, eo đã bị bàn tay thô ráp kia xoa mềm nhũn.

Động tác của hắn rõ ràng không phải động tác sắc tình gì, nhưng khi tay hắn mơn trớn lưng nàng, cơ thể vô dụng này vẫn sinh ra phản ứng dâm tiện.

Nàng muốn làm tình với hắn.

Mái tóc đen của nàng xõa xuống giường, Tần Nguyệt Oánh nghiêng đầu nhìn chằm chằm chỗ phồng lên dưới háng hắn.

Thứ đó của hắn to quá.

Chắc hẳn nó đang rất đau đớn.

Bây giờ nó chỉ muốn nàng.....

Mặt nàng dường như càng đỏ hơn, tất cả những cái lỗ từng bị hắn chơi trên người đều nhơm nhớp một thứ chất lỏng dâm tục, thèm khát con cặc nóng bỏng kia cắm vào.

Nhưng nàng không thể mở miệng nhận thua dễ thế được.

Con chó nàng nuôi trong nhà lén làm chuyện xấu khi nàng đi vắng - luôn miệng nói sẽ cho nàng tất cả của mình, vậy mà đảo mắt một cái đã tự bắn hết ra rồi vứt xuống gầm giường như vứt đôi giày rách...

Làm vậy mà được ư?

Tần Nguyệt Oánh cảm thấy mình cần thể hiện sự uy nghiêm của một chủ nhân.

Lưng nàng đã được xoa hết, nàng thấy vẻ mặt Phượng Quan Hà thoáng do dự, sau đó dường như hắn cảm thấy an tâm hơn nên đưa bàn tay to của mình tìm đến mông nàng.

Nàng hất tay hắn ra.

"Ngươi cũng xứng sờ vào đó sao?"

Nhưng giọng nàng lại tràn ngập sự quyến rũ.

Tần Nguyệt Oánh bất giác cảm thấy mất mặt, nàng quay người ngồi dậy khỏi chõng.

Dầu nhớt phủ đầy lưng nàng, nhưng cái khe sâu múp rụp giữa hai chân nàng còn ộc ra nhiều nước hơn.

Một bãi dâm dịch trong suốt sáng loáng đọng lại trên chiếc chõng tre.

Nó không thấm xuống nhanh như những giọt dầu trên người nàng mà cứ nằm trên mặt chõng như vậy, lưu lại chứng cứ về việc nàng phát tình.

Tần Nguyệt Oánh nhìn nam nhân quỳ trước mặt mình đang hé miệng thở hổn hển.

Bịt mắt hắn lại...... đúng là hành động sáng suốt.

Làm vậy khiến nàng cảm giác mình chiếm chút ưu thế -- dù đó chỉ là tự lừa mình.

Nhìn thứ phình to mà không được giải phóng giữa hai chân hắn, trong lòng nàng sinh ra một loại hả hê.

Nàng nhấc chân dẫm nhẹ lên đó.

Nó cứng quá.

Ngón chân nàng day nghiến nó, nàng nghe thấy hắn khổ sở hít sâu, bày ra tư thế vô cùng đáng thương.

Dù mắt hắn bị dây lưng che nhưng nàng vẫn hình dung được hình ảnh hắn nhìn mình đầy hèn mọn.

Đôi mắt sâu không đáy, đôi mắt van nài...

Nàng thoáng cảm thấy thỏa mãn.

Thừa dịp hắn không nhìn thấy, Tần Nguyệt Oánh đưa tay an ủi núm vú sưng cứng của mình.

"Con chó hoang này......" Nàng vừa nhìn khuôn mặt rắn rỏi của hắn vừa vuốt ve chính mình, "Chút việc đơn giản như vậy cũng không làm xong, chỉ biết lên cơn nứng hả?"

Phượng Quan Hà cúi đầu không dám nói nửa lời.

Mùi nước dâm trong cái khe âm hộ của nàng đã tỏa ra khắp phòng, nếu không làm sao hắn cứng như vậy được!

Nữ nhân trước mặt lại không hiểu hắn phải chịu đựng thế nào mà chỉ lo giữ giọng điệu kiêu ngạo.

"Thật là, nhìn khúc thịt này chảy cả dịch ra rồi...... Bị chơi như vậy mà cũng hưng phấn được, đúng là thứ hạ tiện."

"Chủ nhân có lòng tốt cho ngươi ngủ trên giường, không phải để ngươi chọc cái cặc chó này bắn bậy khắp nơi, rõ chưa?"

"Lần sau còn không quản được thứ bẩn thỉu của mình, bắn ở nơi không nên bắn thì lập tức lăn về ổ chó của ngươi mà ngủ!"

"Đồ vô dụng!"

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.