Chương trước
Chương sau
Dù nói là ra ngoài nhưng thật ra Tần Nguyệt Oánh không có nơi nào để đi.

Nàng thật sự bị hoàng huynh tốt của mình cấm túc, không có lệnh truyền thì không được tự ý rời khỏi phủ tướng quân.

Vậy mới thấy nàng và Phượng Quan Hà cũng được coi là một đôi phu thê hoạn nạn.

Một kẻ giả chết không thể lộ diện, một người bị cấm túc không được ra ngoài, như vậy hẳn là sẽ ở cùng nhau trong Minh Nguyệt Lâu hơn nửa năm.

—— nếu không phải con người còn cần ăn cơm, nàng còn phải nuôi nhiều thuộc hạ thì nàng thật sự muốn vậy.

Nơi để Tần Nguyệt Oánh xử lý các công việc trong phủ không phải giữa hồ mà ở tòa lầu nhỏ nằm phía bên kia bờ Minh Nguyệt Lâu.

Nàng cố ý nói với Phượng Quan Hà rằng mình ra ngoài chẳng qua vì giận.

Nam nhân này chưa từng để nàng chạm vào từ sau đêm hắn về.

Nàng đã nhiều lần ám chỉ nhưng hắn đều không chịu, tối đến lại ôm cái chăn nhỏ của mình rúc vào góc giường.

Biểu tình của hắn cứ như nàng dâu nhỏ bị ép bán thân vậy.

Bây giờ Tần Nguyệt Oánh đã hiểu.

Thì ra nỗi nhớ của hắn với nàng cũng chỉ kéo dài có một đêm ngắn ngủn đó.

Nếu bọn họ cứ mặt đối mặt cả ngày, nhìn nhau đến phát chán thì không bằng ban ngày tách ra.

Đợi tới tối nàng lại hành chết hắn.

===

Phượng Quan Hà nằm trên giường, ngẩn người nhìn lên nóc giường.

Giờ hắn không muốn làm gì, cũng chẳng muốn nghĩ gì.

Thử thách không quan tâm đến Oánh Oánh đã thất bại lần thứ 291 trong hai ngày.

Kỳ thật hắn cảm thấy giận.

Oánh Oánh dạy hắn phải chân thành với nàng, còn nói gì mà...... công bằng.

Nhưng Oánh Oánh lại không thành thật với hắn.

Nàng đã lừa hắn.

Vậy chẳng phải không công bằng sao?

Hắn đã tự nhủ hàng vạn lần rằng nhất định không thể để dâm phụ đó lừa thêm lần nào nữa.

Nếu muốn hình thành một thói quen thì phải bắt đầu thực hiện từ năm ngày đầu tiên.

Khi tích đủ năm lần của năm ngày ấy thì cũng tạo lập được thói quen.

Hai ngày rồi hắn chưa để dâm phụ kia chạm vào, nếu kiên trì thêm ba ngày thì hắn sẽ đạt được năm ngày đầu.

Vấn đề nằm ở chỗ nếu có năm suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn thì e rằng cả bốn đều đã liên quan đến nàng rồi.

Đặc biệt là sau khi nàng đi......

Phượng Quan Hà ngửi được mùi hương của nàng trên gối, hắn mím môi im lặng.

Nàng đi rồi...... mới được một nén nhang.

Mà hắn đã bắt đầu nhớ nàng.

Thế đấy, ai bảo hắn ngày nào cũng chỉ biết ở trong này mà không có việc gì làm.

Thôi cứ ngủ một giấc đã rồi tính.

Hắn vươn cánh tay dài ra, theo bản năng định ôm lấy chiếc gối nàng dùng. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra ý nghĩ này nguy hiểm đến mức nào nên lập tức đẩy chiếc gối trở lại vị trí cũ.

Một cuốn sách rơi ra từ dưới gối.

Đó là một cuốn truyện có tựa 《 Câu chuyện tiêu diệt cái ác của Oanh Oanh 》.

Phượng Quan Hà đang nhàm chán lại sinh ra chút hứng thú với những cuốn sách mà hàng ngày Oánh Oánh đọc, vì vậy hắn mở trang đầu của cuốn sách ra.

【 Những năm cuối của Đông triều, đất nước hỗn loạn, nạn trộm cướp hoành hành. Tiểu thư Thượng Quan Oanh Oanh xinh đẹp của quan huyện Long Châu nuôi chí trở thành hào hiệp để trừ gian diệt ác, thúc đẩy cái thiện. Câu chuyện bắt đầu từ đây. 】

Phượng Quan Hà khẽ cười, thầm nghĩ trang mở đầu của cuốn sách này cũng đủ kích thích đấy chứ. Làm thế nào một thiên kim tiểu thư mềm yếu trở thành nữ hiệp giang hồ được? Một kẻ thô kệch trước giờ không hứng thú với loại sách này như hắn mà cũng muốn đọc tiếp.

Vậy là hắn mở chương đầu tiên ra.

【 Nàng thổi tiêu* tỏ tình dưới trăng, thị vệ riêng giãi bày tiếng lòng 】

Trông cũng không có gì lạ cả.

(Editor: *tiêu = sáo, cũng là họ của nhân vật nam trong cuốn truyện này, theo tui thổi tiêu này nghĩa đen tối lắm nha :">)

Nhưng nhìn tựa đề này, Phượng Quan Hà đại khái cũng đoán được cuốn sách này chỉ đột lốt võ hiệp nhưng thực chất mô tả những mối tình nữ nhi yểu điệu. Loại sách như vậy phần lớn cũng chỉ có nữ tử các nàng thích đọc, nam nhân trưởng thành như hắn mà đọc kỹ chắc sẽ khó tránh khỏi xấu hổ.

Vì vậy hắn chỉ đọc sơ qua các mối quan hệ và nhân vật ở phần đầu rồi lướt nhanh tiếp.

Thượng Quan Oanh Oanh này muốn cùng thị vệ lớn lên với mình từ nhỏ ngao du giang hồ sao? Có vẻ là vậy.

Thanh mai trúc mã, không tồi không tồi.

Hắn lật nhanh qua vài trang, sắp tới cuối chương thì trông thấy một đoạn hội thoại:

【 Thượng Quan Oanh Oanh cưỡi lên Tiêu Tranh, vẻ mặt vừa xấu hổ lại giận dỗi: "Tiêu Tranh ca ca, Oanh Oanh đói quá......" 】

Phượng Quan Hà cau mày, cảm thấy tình tiết không đơn giản.

Kìm nén những ý nghĩ kỳ quái, hắn nhanh chóng đọc tiếp.

【 Da thịt đập bành bạch vào nhau khiến bọt trắng vẩy tung tóe, Thượng Quan Oanh Oanh bị Tiêu Tranh đụ đến mê sảng, nước miếng ứa ra bên mép. Đến giờ nàng mới biết trúc mã cùng mình lớn lên từ nhỏ, bề ngoài chỉ rắn rỏi hơn người khác một chút mà khúc thịt phía dưới lại thô dài đến vậy. Thứ này khiến nàng vừa giận lại yêu, chỉ ước tối nay được chết dưới thân hắn, miệng huyệt vì thế lại siết chặt —— tinh dịch trắng đục nóng hổi bị nàng ép ra, nhớp nháp tràn ra quanh nơi hai người giao hợp. 】

Phượng Quan Hà: "......"

Hắn đóng sầm sách lại, mặc niệm 'Thanh Tâm Quyết'* hai lần mới xua đi được những ý nghĩ đen tối trong lòng.

Hắn biết mà, hắn biết mà......

Đồ dưới gối của Oánh Oánh đương nhiên không phải thứ gì tốt đẹp!

Nhưng cuốn sách này...... mới chương đầu mà đã kích thích như vậy ư?

Tổng cộng có 99 chương.

Hắn nghĩ tới vết gấp đánh dấu bên mép sách của Oánh Oánh mà lòng ngứa ngáy.

Một âm thanh mê hoặc vang lên trong đầu hắn ——

Chỉ xem một chút, xem một chút thôi...... việc này cũng để hiểu hơn về Oánh Oánh.

Trong chuyện sinh hoạt phu thê, dường như hắn luôn làm theo cảm xúc của mình mà chưa bao giờ hỏi nàng thích kiểu nào.

Ngộ nhỡ Oánh Oánh thích nhẹ nhàng thì sao? Vậy chẳng phải mấy lần trước mình đã để lại ấn tượng xấu trong lòng nàng rồi sao?

Trong phòng không có ai nhưng nam nhân nằm trên giường vẫn che nửa mặt ho khan một tiếng, như thể làm vậy có thể xua bớt phần nào sự xấu hổ trong lòng ——

Sau đó, với vẻ mặt ửng đỏ khả nghi, hắn lại mở sách ra.

Lật thẳng đến vết gấp đầu tiên nàng đánh dấu.

【 Tiêu Tranh phớt lờ sự van xin của tiểu cô nương dưới thân, dương vật thô thiển của hắn thúc thẳng về trước, gần như thọc xuyên âm đạo chật hẹp. Hắn hung dữ nói: "Chẳng phải trước đây tiểu thư thích Từ công tử phong lưu nhã nhặn sao? Bây giờ bị cặc lớn của ta thọc sướng, e là đã sớm quên kẻ đó rồi!" 】

Phượng Quan Hà: "......"

Còn có mối quan hệ tay ba nào ở đây sao?

Nhưng rồi hắn suy nghĩ một lúc —— hình như Oánh Oánh cũng thích kiểu nam nhân nhã nhặn, mặt đẹp như hoa.

Hắn sờ cằm mình.

Trên đó mới nhú một chút râu.

Trong lòng Phượng Quan Hà không khỏi có chút chua xót, lại nhịn không được muốn biết Thượng Quan Oanh Oanh sẽ trả lời thế nào.

【 "Ca ca, huynh...... huynh nhẹ một chút được không, cho dù ghen tị cũng đừng như vậy," Vẻ mặt Thượng Quan Oanh Oanh tràn đầy mị hoặc, ánh mắt còn si mê hơn, "Ta chỉ nhìn người đó một chút mà huynh đã nghĩ ta như vậy sao? Nếu vậy...... Oanh Oanh thật sự phải cảm ơn hắn rồi. Nếu không có hắn, chỉ sợ cả đời Oanh Oanh cũng không biết tình cảm của Tiêu ca...... A, huynh nhẹ một chút!" 】

【 "Đồ điếm, đừng hòng nói nhảm lừa ta!" Tiêu Tranh vỗ vào cái mông trắng như tuyết trước mặt khiến nó nảy lên thành từng lớp sóng, "Uổng công ta thật lòng với ngươi nhiều năm mà ngươi thậm chí không thèm liếc nhìn ta lấy một lần! Bây giờ bị cặc lớn của ta phá thân mới nói mấy lời tốt đẹp đó —— đúng là tiện phụ! Thân thể dâm đãng của ngươi nên để ta dùng mới đúng!" 】

【 Bị mắng bởi những lời thô tục như vậy, cơ thể Thượng Quan Oanh Oanh dường như càng trở nên nhạy cảm hơn. Nàng dùng hết sức chổng cao mông cho nam nhân phía sau thọc, phóng đãng thét lên với vẻ mặt dâm đãng: "Ca ca, Oanh Oanh sắp bị huynh cắm chết rồi...... Nhưng ca ca đâu biết Oanh Oanh cũng đã khao khát huynh nhiều năm...... Sau này Oanh Oanh chỉ nhìn ca ca, tấm thân này cũng chỉ để ca ca chơi —— dù có làm cái lỗ để ca ca thọc, bị ca ca bắn thành cái bồn tinh, Oanh Oanh cũng cam lòng." 】

Phượng Quan Hà đọc đến đây liền run lên, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Kỳ thật hắn ở trong quân ngũ ngần ấy năm, có cái gì bậy bạ chưa từng nghe qua đâu.

Nhưng nghĩ đến việc đây là sách Oánh Oánh hay đọc, hắn......

Thì ra...... những lời Oánh Oánh nói thật sự được học từ truyện.

Ngày ấy khi nàng kêu những lời này, hắn rất muốn tìm hiểu nhưng tự biết mình đâu có trọng lượng trong lòng nàng nên đành khổ tâm nhịn xuống.

Giờ thì hắn có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Nhưng......

Oánh Oánh...... thì ra thích bị đối xử như vậy sao?

===

Tái bút: Quyển sách trên thật ra ẩn dụ cho quan hệ của nam nữ chính, các vị có thể coi là nam nữ chính ở một thế giới song song, đừng cho rằng nam chính hay nữ chính đọc sách xxx là không sạch hoặc ngoại tình trong tư tưởng, cảm ơn.

Tái tái bút: Sau này cũng sẽ có phiên ngoại thuần thịt về thế giới song song của nam nữ chính. Ví dụ, nếu Oánh Oánh trở lại năm mười tám (hình thể thay đổi),nếu Oánh Oánh là công chúa bị bắt tới nước địch (nam chính quay đầu),v.v.

Tái tái tái bút: Có thể nó sẽ được ra mắt muộn, hai ý tưởng mà tôi nghĩ ra trước này cũng không chắc sẽ có.

Chú thích: *Thanh tâm quyết - 清心诀 là một bài thơ của Đạo giáo để tâm thanh tịnh và giảm bớt ham muốn.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.