"Chúng ta...... thân thiết nhất?"
Phượng Quan Hà lẩm nhẩm những lời này tựa như chưa hiểu rõ.
Tần Nguyệt Oánh không nói gì, nàng chỉ tựa trán lên cổ hắn rồi cọ nhẹ.
Nàng biết phò mã của mình có khúc mắc.
Phụ mẫu hắn mất sớm, cả nhà chỉ còn lại mình hắn, mười năm gió cát nơi biên ải đã bào mòn trái tim hắn như một hòn đá bóng loáng.
Sau đó hắn lại về kinh và bước chân vào chốn danh lợi, thăng tiến nhanh như cá gặp nước.
Trong việc này đương nhiên có phần là do Hoàng Thượng thích nâng đỡ những quần thần không phe cánh, quan trọng hơn là người đó đã biết hành sự công bằng và làm vừa lòng cả đôi bên. Vậy là ở kinh thành đủ loại trâm anh thế phiệt, bè phái và thế lực này, không kẻ nào có thể cản trở được hắn.
Nhưng tâm hắn lúc nào cũng lãnh đạm.
Hắn đã sớm quen với việc không ỷ vào bất kỳ ai.
Ngay cả khi hỏi nàng một câu đơn giản như vậy thôi mà cũng ngập ngừng, sợ mắc nợ ân tình của nàng.
Tần Nguyệt Oánh không thích cảm giác này.
Nếu hắn không thể khiến nàng hết lòng tin tưởng, nếu hắn không thể hết lòng tin tưởng nàng -- tốt nhất ngay từ đầu đừng quấn lấy nàng.
Chẳng lẽ muốn nàng đêm ngủ phải ôm một khúc gỗ sao?
Ngực hắn hơi phập phồng. Nàng nhìn cần cổ màu mật và yết hầu lăn lộn lên xuống của hắn, con ngươi khẽ chuyển động.
Lúc này có lẽ hắn rất dễ bị tổn thương.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619717/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.