Chương trước
Chương sau
Tắm rửa sạch sẽ xong, Tần Nguyệt Oánh tự mình mặc lại y phục cẩn thận.

Tưởng tượng đến việc sau này sẽ phải tự mặc đồ, mặt mày nàng liền ủ ê.

Trước mắt có rất nhiều việc khiến nàng phiền não, phò mã của nàng chính là vấn đề lớn nhất.

Nàng đi đến thư phòng trên lầu 5, phò mã cũng yên lặng đi theo sau.

Đóng cửa lại.

"Oánh Oánh......" Phượng Quan Hà nhìn nàng, có chút xấu hổ, "Cho...... cho ta đi."

Tần Nguyệt Oánh ngồi trước bàn xếp sách, khuôn mặt đỏ bừng lên.

"Bây giờ?"

"Phải," Phượng Quan Hà càng xấu hổ hơn, "Bây giờ ta thế này, không biết khi nào mới...... ra ngoài gặp người khác được, trước mắt cần giao hổ phù cho Hoàng Thượng, nếu không người của Bộ Binh tìm tới đòi, chẳng phải sẽ vô cớ quấy nhiễu sự yên bình của ngư... của chúng ta sao?"

Hắn vừa hứa với Oánh Oánh sẽ không rời khỏi nàng, trước mắt còn phải vào cung một chuyến, không biết nàng có coi đây là thất hứa không?

Nghĩ như vậy, Phượng Quan Hà càng thấy khó mở miệng.

Sắc đỏ trên mặt Tần Nguyệt Oánh tiêu tan, nàng tức giận liếc hắn một cái, quăng miếng ngọc trong tay áo lên bàn.

"Ngươi định nói thế nào với hắn?" Nàng hỏi.

Từ "hắn" này đương nhiên là chỉ Hoàng Thượng.

Thật ra Phượng Quan Hà chưa nghĩ ra, nhưng hắn chủ động nhắc tới việc này chính là muốn chờ nàng hỏi vậy.

Hắn đi mấy bước đến bên nàng, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, vẻ mặt đầy thành khẩn nhìn thẳng vào nàng.

"Oánh Oánh......" Hắn có chút căng thẳng nói, "Hay là Oánh Oánh giúp ta?"

Ngay cả hắn đôi khi cũng không đoán được tâm tư của Hoàng Thượng, nhưng nếu là người trước mắt thì......

Hắn có thể đòi hỏi nàng thêm không?

Liệu nàng có đồng ý không?

"Không biết xấu hổ," Tần Nguyệt Oánh phỉ nhổ hắn một câu, tiện thể gỡ cánh tay đang quấn lấy eo mình của hắn, "Trước mặt ta mà còn giả vờ thành thật cái gì? Vật trên bàn kia ta cũng cho ngươi đút tay áo rồi. Thế nào, không định cho ta xem thành ý sao?"

Phượng Quan Hà ngoan ngoãn ngồi xổm xuống để nàng dạy bảo.

"Ta sợ Oánh Oánh giận," hắn nghiêm túc giải thích, "Ta về lấy thứ đó, nhưng cũng thật sự muốn gặp ngươi."

"Vậy sao?" Tần Nguyệt Oánh dựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn hắn, "Chìa tay trái ra."

Giọng điệu không mấy tin tưởng.

Phượng Quan Hà chửi thầm: chẳng lẽ muốn đánh tay hắn?

Nhưng hắn vẫn vâng lời.

Tầm mắt của nàng rơi xuống, nhìn vết chai trong lòng bàn tay hắn không rời. Tay nàng lại lần vào trong ngăn kéo nhỏ dưới bàn sờ soạng, lát sau lấy ra một cái hộp gấm bằng gỗ mun được làm thủ công tinh xảo, giống như đã chuẩn bị từ lâu.

Cánh tay trắng như tuyết của nàng duỗi ra, nắm lấy bàn tay to ngăm đen thô ráp kia.

Thật dịu dàng và mềm mại.

Phượng Quan Hà ngây người trong giây lát, chợt cảm thấy có thứ gì đó được lồng vào ngón cái.

"Ngươi phải nói hết những chuyện xảy ra ở thành Cáp Xích với Hoàng Thượng, không được giấu giếm bất cứ điều gì." Tần Nguyệt Oánh lẳng lặng nhìn hắn, nàng nắm lấy tay hắn, vuốt ve vết chai trên đó, "Cho ngươi thứ này, Hoàng Thượng thấy nó sẽ không làm khó ngươi."

Đó là một chiếc nhẫn bằng ngọc. Lớp ngọc trắng sáng trong, nhìn qua là biết hàng xa xỉ, xung quanh còn được nạm vàng đen quý hiếm. Một mặt nó có màu đen tuyền như đêm, mặt kia lại trắng sáng như ban ngày, kết cấu cứng rắn có thể dùng lâu bền, thực sự là một thứ tốt để bắn cung* mà không phải cứ công tử thế gia là có thể sở hữu.

(*Loại nhẫn chuyên để bắn cung được gọi là nhẫn hộ tiễn, giúp bảo vệ ngón tay không bị thương khi kéo tên)

Phượng Quan Hà vừa thấy vật đó, con ngươi liền co lại.

"Không...... cái này không được," hắn cảm thấy chân mình tê dại, nếu Tần Nguyệt Oánh không nhéo hắn một cái thì giờ phút này hắn đã không đứng vững nổi rồi, "Đây là...... đây là vật yêu thích của Tiên Hoàng lúc sinh thời, sao có thể đưa cho ta?"

Tần Nguyệt Oánh lẳng lặng ngồi đó nhìn hắn, ánh mắt mang chút thưởng thức.

"Ngươi nhận ra vật này?" Nàng nhếch môi cười như không.

Phượng Quan Hà nhìn biểu tình này của nàng mà cảm thấy chân càng tê dại, sống lưng rét run, không nói nên lời.

Cũng may Tần Nguyệt Oánh không xoáy sâu vào chuyện này. Nàng nói tiếp một cách tự nhiên: "Chính vì đây là vật mà sinh thời Phụ Hoàng ta thích dùng nên ngươi mới càng cần đeo nó đi gặp Hoàng Thượng."

"Chuyện giữa ngươi và Chớ Luân về lý thì có lợi cho Khánh Thương, khi đó hai phía ngươi đều là địch, không có lựa chọn khác. Nhưng về tình thì...... ngươi là thần tử của Hoàng huynh ta mà lại giấu hắn làm chuyện như vậy, e rằng tình nghĩa giữa các ngươi cũng sẽ vì vậy mà phát sinh khúc mắc."

"Nhưng ngươi không nói thì càng tệ hơn. Nếu sau này ngươi phạm sai lầm gì, bị người khác đào lại chuyện này lên, ngươi sẽ phải hứng chịu lửa giận của hắn, mà không đơn giản chỉ là gấp hai gấp ba lần."

Tần Nguyệt Oánh nhìn vẻ mặt bất an của hắn, nói tiếp: "Ngươi mang thứ này đi là thể hiện ý tứ của ta, thể hiện rằng ta đã biết hết ngọn nguồn, và —— ta toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi, như vậy hắn cũng yên tâm."

Cơ thể Phượng Quan Hà tựa hồ run lên, môi vẫn còn run rẩy.

"Thứ này...... ta không thể......"

"Vì sao không?" Tần Nguyệt Oánh lẳng lặng nhìn hắn.

"Bởi vì, ta......" Phượng Quan Hà mở miệng nhưng không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Vì sao?

Đương nhiên là vì...... hắn không xứng đáng.

Chủ nhân trước của thứ đồ này là phụ thân của nàng, là đế vương, còn hắn là cái gì......

Nhưng nói ra những lời nhu nhược như vậy, Oánh Oánh sẽ chỉ càng cảm thấy hắn......

Hắn cúi đầu, đáy mắt xẹt qua khổ sở và bối rối.

Không thể yêu cầu nàng thêm nữa.

Mỗi khi hắn muốn tới gần nàng hơn, những cảm xúc tăm tối lại sinh sôi trong lòng hắn như dây leo.

Hắn làm sao xứng?

Hắn là một kẻ bước ra từ vũng bùn.

Bàn tay nhỏ mềm mại rút ra khỏi tay hắn, hắn thấy đôi giày thêu của nàng đặt lên mặt đất, dường như nàng sắp đứng lên.

Nàng định đi......chắc hẳn nàng rất thất vọng.

Phượng Quan Hà vẫn ngồi xổm trước ghế dựa, dáng người cao lớn trong một khắc ngắn ngủn lúc này tràn đầy tuyệt vọng.

Chiếc ghế gỗ lê kéo lê trên sàn phát ra hai tiếng chói tai.

Tần Nguyệt Oánh cũng đi tới ngồi xuống, nhào vào trong lồng ngực hắn.

Bọn họ đồng loạt nghiêng về phía sau.

Phượng Quan Hà còn đang ngẩn người.

Thân thể đã được thao luyện nhiều năm lại phản ứng nhanh hơn tâm trí hắn.

Tay hắn chống lên mặt đất phía sau, ngón tay đeo ngọc quý đập nhẹ lên sàn phát ra một tiếng giòn vang.

Một tiếng này làm hắn hoàn hồn.

Thì ra là lồng ngực của hắn được lấp đầy.

"Phò mã......" Tần Nguyệt Oánh ngồi trên người hắn, hai cánh tay ngọc vòng qua vuốt ve eo hắn, "Thứ này cũng không cho không ngươi."

Nàng ghé vào tai hắn: "Ta biết ngươi và Hoàng Thượng trước nay quan hệ tốt......"

Hơi thở nóng hổi tựa hồ thổi thẳng vào đầu hắn.

"Nhưng quan hệ tốt là việc của các ngươi. Nếu sau này Hoàng Thượng hỏi về ta hoặc hỏi chuyện giữa chúng ta, mấy cái không quan trọng đó...... ngươi không cần kể hết với hắn."

"Trước tiên ngươi là chính mình, rồi mới là quần thần của hắn, điểm yếu của ngươi có thể nằm trong tay hắn, nhưng không thể là tất cả."

"Còn...... chúng ta lại không giống vậy."

"Chúng ta là phu thê, chúng ta mới là những người gần gũi nhất, độc nhất vô nhị trên đời."

Nàng đặt một nụ hôn xuống má hắn.

"Ngươi... hiểu chứ?"

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.