Chương trước
Chương sau
Trên con đường vào cung lát ngọc trắng dài không thấy điểm cuối, một đội thị vệ hùng hậu đang chuẩn bị xuất cung.

Tám cung nhân khiêng một chiếc kiệu phượng xa hoa chính giữa, Tần Nguyệt Oánh khoanh chân ngồi bên trên, đầu ngẩng cao vẫn gật gù như gà mổ thóc.

Tứ Nhi đi bên cạnh, thi thoảng lại ngó lên Tần Nguyệt Oánh.

Nàng nghe được rõ ràng đoạn đối thoại trong rèm dù, mặc dù không hiểu ý tứ của trưởng công chúa lắm, nhưng nàng nghĩ, trưởng công chúa thật sự là nữ nhân quyền lực nhất thiên hạ, bằng không sao có thể bắt nạt được Lan tần nương nương giàu có nhất cung, đoạt được... không đúng, là cầm được bức bình phong vừa nhìn liền biết đắt tiền về?

Phụ thân của Tứ Nhi là trưởng quỹ ở phủ công chúa, mẫu thân từng là nữ quan trong cung. Nàng từ nhỏ đã thấy không ít tiền tài trân bảo.

Nhưng cho dù vậy, nàng cũng rất hiếm khi được thấy bảo vật như vậy.

Nàng không ước tính được trị giá món đồ kia, nhất định phải đem về cho mẫu thân xem mới được......

Tứ Nhi đi theo kiệu phượng, vừa đi vừa si ngốc nghĩ, một chuyến vào cung này cũng thật lời, đừng nói là thu được nhiều ngân phiếu, lại còn lấy về một món bảo vật như vậy. Sau này nàng phải khuyên trưởng công chúa vào cung nhiều hơn, cứ tiếp tục như vậy, phủ công chúa của bọn họ chẳng phải rất nhanh liền giàu có, có chỗ đứng riêng sao......

Ai nha, phi phi phi, nàng sao có thể nghĩ những việc đại nghịch bất đạo như vậy được!

Qua một đoạn đường sỏi đá, kiệu phượng khẽ lắc lư đánh thức Tần Nguyệt Oánh.

"Đang nghĩ gì hay vậy? Nước miếng đều chảy xuống rồi."

Tứ Nhi vội vàng lấy tay áo lau đi -- không có gì cả.

"Người cứ chê cười nô tỳ!" Tứ Nhi đỏ mặt giận dỗi một câu.

Không thể để trưởng công chúa phát hiện mình là kẻ ham tiền, nếu không sẽ bị chê cười.

Tần Nguyệt Oánh ngồi trên kiệu phượng cười thật vui vẻ.

Tiểu nha hoàn trong phủ của nàng này thật vừa mắt, nếu không phải vì không xuất thân từ cung nữ, cất nhắc nhanh thì không đúng quy củ, nàng còn muốn giữ nha đầu này bên cạnh thật lâu, phong làm nữ quan trông coi nhà kho ở phủ công chúa giúp mình.

Thấy tâm trạng Tần Nguyệt Oánh không tệ, Tứ Nhi cuối cùng cũng nhịn không được lớn gan mở miệng.

"Trưởng công chúa?"

"Hử?"

"Người...... lúc trước Lan tần nương nương hỏi y phục của người làm bằng chất liệu gì? Tại sao người lại nói là mua ở Tố Vân Cư?"

Tần Nguyệt Oánh hờ hững: "Nàng ta không biết y phục này của ta làm từ gấm Đồ Sơn ngàn vàng khó mua, lừa nàng ta một chút thì làm sao?"

"Với tính tình Lan tần nương nương, nhất định sẽ mua đứt Tố Vân Cư."

"Mua thì mua, liên quan gì tới ta?"

"Nhưng... nhưng......" Tứ Nhi đỏ mặt, "Tố Vân Cư không phải sản nghiệp của phủ công chúa chúng ta sao?"

Tần Nguyệt Oánh nghe xong lời này, vui vẻ vỗ tay cười to.

"Nàng ta mắng ta là hồ ly tinh, còn muốn ta hành lễ với nàng, chỉ một bức bình phong sao có thể khiến ta buông tha như vậy? Nếu nàng ta sai cung nữ mua hết xiêm y trong Tố Vân Cư về mà vẫn không thấy đồ trên người ta, nhất định sẽ ngày đêm tơ tưởng, kết quả cả tủ đồ của nàng ta đều biến thành đồ của Tố Vân Cư, chẳng khác nào ta đây sống trong cung."

Tần Nguyệt Oánh càng nghĩ càng buồn cười, cười đến nước mắt cũng rớt ra.

Lan tần này thật sự vừa ngu ngốc vừa đáng yêu.

Nhưng nàng cũng không hoàn toàn cảm thấy Lan tần bị mình trêu đùa như vậy có gì đáng thương.

Chỉ bằng việc nàng đưa chiếc nhẫn kia, chút bạc này có thể nói chỉ là tiền đặt cọc thôi.

Nếu Lan tần không quá ngốc nghếch, sau này còn nhiều cơ hội nhờ nàng giúp đỡ.

Đội hộ vệ của trưởng công chúa đã sắp khênh kiệu ra khỏi cửa cung.

Qua cửa này coi như đã rời xa nội cung, biểu tình của Tần Nguyệt Oánh có chút nhẹ nhõm.

Tứ Nhi đi theo, đáy lòng vẫn còn chút nghi hoặc.

Lúc này, nàng lại nhịn không được hỏi.

"Trưởng công chúa, nô tỳ còn một chuyện không rõ, không biết người... người có để ý nô tỳ hỏi không?"

Nàng vẫn nhớ lời sư phó Nghi Lan căn dặn.

Tần Nguyệt Oánh cảm thấy đây là một cơ hội tốt để thử tâm ý của nàng ta.

Nàng không trả lời, hỏi ngược lại: "Tứ Nhi, về già ngươi muốn xuất giá lấy một kẻ gia cảnh tốt, hay ở lại bên ta làm một nữ quan?"

"Nô tỳ không nghĩ nhiều như vậy, nô tỳ cảm thấy đi theo hầu trà rót nước bên cạnh công chúa cũng rất sung sướng rồi." Tứ Nhi thành thật nói.

Đây là sự thật, ngay cả phụ mẫu cũng nói, cuộc sống ở phủ công chúa rất thoải mái, so với những phủ hầu tước khác hay trong cung đều vui sướng hơn.

Tần Nguyệt Oánh thì chỉ nghĩ nha đầu này muốn trở thành một nữ quan.

Bởi xung quanh nàng không thiếu người rảnh rỗi phục vụ trà nước.

Một khi đã như vậy, nàng cũng có thể cất nhắc Tứ Nhi.

"Ngươi hỏi đi."

Tứ Nhi nói vô cùng nhỏ: "Trưởng công chúa, người... vì sao lại muốn giúp Lan tần nương nương... loại chuyện này?"

Tần Nguyệt Oánh cười, nhất thời không nói gì.

Đang lúc Tứ Nhi cho rằng mình hỏi như vậy có lẽ đã quá phận, đắc tội với trưởng công chúa, đột nhiên lại nghe nàng nói: "Tứ Nhi, ngươi thật sự cho rằng Lan tần nương nương không biết Hoàng Thượng coi trọng nàng ta ở điểm gì sao?"

"Là nhà ngoại của nàng." Tứ Nhi rất rõ điểm này.

"Đúng vậy, Diệp gia nhiều tiền, lại trăm phương nghìn kế đưa nữ nhi vào cung, điều đó cho thấy bọn họ cố ý hiếu kính hoàng thất. Nhưng hiện giờ địa vị của thương nhân còn thấp, dù Hoàng Thượng ban lệnh xóa bỏ việc trọng nông, chèn ép thương gia thì mấy năm qua cũng không thành công lắm. Hoàng thất và Diệp gia có quan hệ qua lại, khó tránh khỏi bị bàn tán. Nhưng hiện tại, thời cơ đã đến rồi......"

Tứ Nhi mở to hai mắt: "Thời cơ?"

Tần Nguyệt Oánh không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi biết cửa hàng và khu ruộng thu địa tô bên ngoài phủ chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền một năm không?"

Điều này Tứ Nhi biết.

Nàng lập tức nói: "Năm nào khá thì có thể được bảy, tám ngàn lạng"

"Vậy ngươi có biết, biên giới phía bắc sắp khai chiến, đến khi chiến sự thật sự xảy ra, một ngày biên cảnh có thể đốt bao nhiêu tiền trong ngân khố không?"

Tứ Nhi ngơ ngẩn, cái này nàng quả thật không biết.

"Trận chiến 5 năm trước chúng ta chiến đấu với Nam Hải chỉ là một trận chiến nhỏ, nhưng khi đó số lượng quân nhu ngốn hết trong một ngày đã là từng này --"

Nàng vươn tay, làm kí hiệu số bốn.

"400 lượng?" Tứ Nhi trợn tròn mắt.

Một tháng nàng còn chưa tiêu đến mười lượng bạc.

"4000 lượng."

"Sao... sao lại nhiều như vậy!" Tứ Nhi kinh hãi.

Nếu không phải trưởng công chúa hôm nay tùy ý tán gẫu vài câu với nàng, những việc cùng những con số này đều nằm ngoài sức tưởng tượng của tiểu dân bọn họ.

Nàng nhịn không được cảm khái: "Vậy chẳng phải là một ngày đánh giặc ở biên cảnh có thể đốt sạch nửa năm doanh thu của phủ công chúa chúng ta sao?"

Tần Nguyệt Oánh câu môi cười: "Tứ Nhi, người nhìn việc sao có thể ngây thơ như vậy?"

"Nếu không phải có người che chắn phía trước ngươi, người Đột Quyết đánh thẳng vào kinh thành, thiên hạ đổi họ, xiêm y của Tố Vân Cư chúng ta còn có thể bán cho ai?"

Tứ Nhi gật đầu, có chút tỉnh ngộ.

"Trưởng công chúa, thì ra người là vì phò mã gia."

Nhắc tới người kia, Tần Nguyệt Oánh đột nhiên hung hăng vỗ vào tay vịn một cái: "Đừng nói nhảm!"

Nàng quan tâm hắn? Trừ phi hắn chết!

Tần Nguyệt Oánh mở to mắt, sắc mặt ửng đỏ.

"Ta giúp Lan tần cũng là giúp Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cố ý giúp đỡ thương nhân, nếu có tiền lệ Diệp gia đóng góp vào quân quỹ, trên làm dưới sẽ theo, với quân dân là chuyện tốt...Liên...... liên quan gì tới kẻ kia?"

Một câu này quá nhiều thông tin, Tứ Nhi thật lâu mới có thể chậm rãi tiêu hóa, tự nhiên không chú ý tới câu cuối nói lắp.

Nàng cau mày nghĩ -- Lan tần? Hoàng Thượng? Thương nhân? Quân dân? Giúp......?

Vậy rốt cuộc là ai giúp ai? Ai đang được giúp?

Ai, thôi bỏ đi, tốt hơn là nàng nên lo phục vụ trà nước.

Thị vệ đi một hồi đã gần đến cửa cung, suốt đường đi không nói một lời.

Tứ Nhi đang nghĩ ngợi, chợt thấy có người chạm tay vào mình.

Bàn tay chạm vào nàng trắng như ngọc, bên trên còn mang hộ giáp* khảm đá quý.

(*loại nhẫn hình móng tay, dài và nhọn đeo ở ngón tay các phi tần)

Tư Nhi cười ngọt ngào: "Làm sao vậy, công chúa?"

Không ai nói gì.

"Trưởng công chúa?" Tứ Nhi có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Tần Nguyệt Oánh lung lay ngồi trên kiệu phượng, đầu gục vào tay vịn nghiêng qua lại, hai mắt nhắm nghiền, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn bộ dạng này, tuyệt đối không phải ngủ.

"Trưởng công chúa?!" Tứ Nhi kinh hô, "Dừng kiệu, mau dừng kiệu!!"

===

Ngày 22 tháng Mười, có mưa.

Mọi người trong cung đều biết trưởng công chúa cùng Hoàng Thượng cãi nhau một trận lớn, trên đường xuất cung nàng liền ngất đi.

Lúc đi ngồi thẳng, lúc ra nằm ngang - thật sự quá thảm.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.