Mưa đêm tí tách rơi quấy đến phiền lòng, Tần Nguyệt Oánh mở mắt ra.
"Mấy giờ rồi?"
"Đã qua giờ Tý." Trong bóng tối Nghi Lan đáp lại.
Bà nói xong lại nhịn không được khuyên nhủ: "Chủ tử, bây giờ tỉnh dậy, chỉ sợ ban ngày tinh thần sẽ không tốt. Người...... Người đừng suy nghĩ nữa, nhắm mắt ngủ đến sáng, lúc đó nô tỳ gọi người dậy."
"Cầm đèn, mang sách tới đây."
Ngữ khí không cho phép cự tuyệt.
Nghi Lan thở dài.
Căn phòng dần sáng lên, vẻ mặt lo lắng của nàng cũng dần hiện rõ.
Tần Nguyệt Oánh im lặng dựa vào giường, cầm một quyển thoại bản không có gì bổ béo để giải khuây.
"Chủ tử, nha đầu Tứ Nhi kia, nàng......" Nghi Lan cắn môi, "Nô tỳ đã phạt nàng, tạm thời không để nàng hầu hạ trước mặt người nữa. Người cũng thật là, sao có thể để nàng tùy tiện đặt câu hỏi, vô cớ làm hao tổn tinh thần......"
Tần Nguyệt Oánh cười nhạt: "Nàng ta không hỏi thì ta không hao tổn tinh thần sao? Không thể bịt tai trộm chuông được."
Nghi Lan không nói gì, bà biết trưởng công chúa đang nói đỡ cho Tứ Nhi.
"Ta hy vọng người bên ta đều thông minh chân thành, đến mức có thể không lưỡng lự mà lựa chọn ta trong hoàn cảnh khó xử."
Tần Nguyệt Oánh lật một trang, đột nhiên mỉm cười với Nghi Lan: "Cô cô Nghi Lan, có phải ta rất ích kỷ không?"
Nghi Lan lắc đầu, không nói lời nào.
Nhưng khi ánh mắt bà chạm vào đôi môi nhợt nhạt của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619695/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.