Chương trước
Chương sau
Mưa đêm tí tách rơi quấy đến phiền lòng, Tần Nguyệt Oánh mở mắt ra.

"Mấy giờ rồi?"

"Đã qua giờ Tý." Trong bóng tối Nghi Lan đáp lại.

Bà nói xong lại nhịn không được khuyên nhủ: "Chủ tử, bây giờ tỉnh dậy, chỉ sợ ban ngày tinh thần sẽ không tốt. Người...... Người đừng suy nghĩ nữa, nhắm mắt ngủ đến sáng, lúc đó nô tỳ gọi người dậy."

"Cầm đèn, mang sách tới đây."

Ngữ khí không cho phép cự tuyệt.

Nghi Lan thở dài.

Căn phòng dần sáng lên, vẻ mặt lo lắng của nàng cũng dần hiện rõ.

Tần Nguyệt Oánh im lặng dựa vào giường, cầm một quyển thoại bản không có gì bổ béo để giải khuây.

"Chủ tử, nha đầu Tứ Nhi kia, nàng......" Nghi Lan cắn môi, "Nô tỳ đã phạt nàng, tạm thời không để nàng hầu hạ trước mặt người nữa. Người cũng thật là, sao có thể để nàng tùy tiện đặt câu hỏi, vô cớ làm hao tổn tinh thần......"

Tần Nguyệt Oánh cười nhạt: "Nàng ta không hỏi thì ta không hao tổn tinh thần sao? Không thể bịt tai trộm chuông được."

Nghi Lan không nói gì, bà biết trưởng công chúa đang nói đỡ cho Tứ Nhi.

"Ta hy vọng người bên ta đều thông minh chân thành, đến mức có thể không lưỡng lự mà lựa chọn ta trong hoàn cảnh khó xử."

Tần Nguyệt Oánh lật một trang, đột nhiên mỉm cười với Nghi Lan: "Cô cô Nghi Lan, có phải ta rất ích kỷ không?"

Nghi Lan lắc đầu, không nói lời nào.

Nhưng khi ánh mắt bà chạm vào đôi môi nhợt nhạt của nàng, bà lại không cầm được nước mắt.

===

Trưởng công chúa bị hoàng đế chọc giận đến mức ôm bệnh ba tháng, một bước cũng chưa ra khỏi phủ công chúa.

Tin thắng trận của Phượng tướng quân không ngừng bay về cung, dư luận trong triều và dân chúng dần chuyển hướng sang trưởng công chúa.

Các phụ nhân trong kinh đều cảm thấy thương hại -- phu quân thân mang trọng trách suốt đêm đến phía bắc đánh giặc, không chừng ngày nào đó trở về chỉ còn thây bọc da ngựa, bản thân tuy xuất thân hoàng thất nhưng cha không thương mẹ không yêu, huynh trưởng duy nhất lại lạnh nhạt.

Xem ra cuộc sống của trưởng công chúa đương triều cũng không dễ dàng gì.

Dưới áp lực, Hoàng đế phê chuẩn mang mấy rương cống phẩm và châu báu quý hiếm đến phủ công chúa.

Đương nhiên, ít nhiều cũng có ý khen thưởng cho Phượng đại tướng quân.

Các quần thần rất hài lòng, Bệ hạ thưởng phạt công minh, cuối cùng cũng thôi coi bọn họ như trâu bò không biết mệt.

Dân chúng cũng hân hoan, câu chuyện ân oán giữa huynh muội hoàng gia lưu truyền mấy năm qua có lẽ sẽ nhờ sáu mươi sáu gánh vàng bạc châu báu này mà khép lại viên mãn.

Cuối cùng, trưởng công chúa không phụ sự mong chờ của trên dưới toàn kinh thành.

Trong sự háo hức của mọi người, chỉ bằng một cái vung tay nhỏ, nàng đã đem sáu mươi sáu hòm châu báu - bao gồm cả phần của phò mã, trong một đêm tiêu sạch không còn một cắc bạc, tuyên bố sẽ mở rộng phủ đệ của mình thành phủ chúa xa hoa bậc nhất lịch sử.

Thậm chí nàng còn góp thêm một ít bạc của mình.

Bản vẽ đã được vạch ra hơn một năm trước, thậm chí đã sớm tìm xong người xây dựng -- rõ ràng đã lên kế hoạch từ lâu.

Chỉ chờ số tiền Hoàng Thượng ban thưởng và tiền mồ hôi nước mắt của phò mã.

Phò mã gia còn ở bên ngoài đánh giặc, trưởng công chúa ở kinh thành lại hưởng thụ xa hoa như vậy.

Mặc dù không thể quản việc người khác sử dụng phần thưởng của Hoàng đế thế nào, nhưng -- thế này cũng hơi quá đáng.

Hành vi bừa bãi như vậy khiến mọi người ở kinh thành thở dài.

Hoàng Thượng vô cùng tức giận, lại hạ lệnh cấm túc trưởng công chúa một năm.

Lần này giam nàng trong phủ tướng quân.

Bởi vì khi mệnh lệnh vừa ban xuống, các bức tường quanh phủ công chúa cũng bị đội thi công san bằng.

===

Nửa năm vội vàng mà trôi qua.

Trong thời gian này, trong triều và hậu cung đều đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Lạc Diệp Nhiên, con trưởng của hữu tướng Lạc Khải Ca thất trách trong việc kê biên tài sản sòng bạc Long Tường, dẫn đến hỏa hoạn trong thôn. Hoàng Thượng phế bỏ chức lục phẩm phó quản đốc ở kinh thành, hủy bỏ tư cách làm quan của hắn trong ba năm.

Nhưng phàm là những triều thần có thực quyền đều hiểu rõ thâm ý đằng sau việc này.

Lạc Khải Ca vì bảo vệ nhi tử mà tốn không ít công sức trước mặt Thánh Thượng.

Lạc Diệp Nhiên kích nổ kho hỏa dược bên dưới sòng bạc Long Tường -- đây vốn là tội chém đầu.

Sự thiên vị của Hoàng Thượng quá rõ ràng.

Đầu tiên là mập mờ nói dối với bên ngoài "lửa nhỏ bùng lên thành hỏa hoạn", im bặt không nhắc tới chuyện phát hiện vũ khí, sau đó lại thả những người liên quan tới vụ việc này ra.

Ba năm không làm quan thì làm gì?

Sau ba năm, Lạc Diệp Nhiên vẫn là nhi tử của hữu tướng Lạc Khải Ca.

Để vươn lên dẫn đầu chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

Nhưng chuyện này cũng không thể không có ai gánh, Hoàng Thượng liền trút hết lửa giận lên một số đại thần thuộc phe hữu tướng.

Hai người bị lưu đày, ba người bị khám xét nhà.

Nghe nói, phần lớn là do lúc ấy Hoàng Thượng vừa cãi nhau với trưởng công chúa nên còn tức giận.

Song song với đó, để trấn an đảng phái của Lạc gia, trước mặt văn võ bá quan Thánh Thượng lại hạ chỉ, phong hữu tướng Lạc Khải Ca kiêm nhiệm chức thái phó, đứng vào hàng tam công*.

(*Tam công: ba chức quan lớn nhất trong triều đình, lần lượt là: thái sư, thái phó, thái bảo. Khái niệm này ra đời từ thời nhà Chu, nhà Tần - triều đại trong truyện, là triều đại kế tục nhà Chu và vẫn giữ nguyên khái niệm này.)

Bằng cách này, quyền lực trên tay vị lão thần này, phóng mắt ra cả triều cũng không ai bằng.

Trong hậu cung, Hoàng Thượng sắc phong vị Lan phi mới, chính là Lan tần trước kia không được sủng ái lắm.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì vị Lan phi nương nương này mang thai.

Người nối dõi của Hoàng thất vốn đã ít, bỗng nhiên lại có thêm một đứa con tất nhiên là chuyện đại hỉ, huống chi nhà ngoại Lan phi nương nương là Diệp gia vẫn nhiều lần quyên góp cho quân quỹ trong chiến dịch phía bắc, khiến cho Hoàng đế rất hài lòng.

Từ khi đích nữ Tân An của Tân tướng quân vào cung được phong Dĩnh phi, độc hưởng sự sủng ái của Thánh Thượng, trong triều đã có rất nhiều người bất mãn. Lan tần vừa mang thai, các quan viên liền sôi nổi bàn tán, thuyết phục Hoàng đế sắc phong nàng.

Thánh Thượng biết nghe lời đúng, cứ như vậy đáp ứng.

Hậu cung có thêm một vị Lan phi, sự đối chọi gay gắt lúc trước giữa Dĩnh phi và Hoàng Hậu cũng không còn, với thế ba kiềng, mọi chuyện cũng dần yên ổn lại.

Chẳng mấy chốc, chiến sự giữa Thương quốc với phía bắc cũng kết thúc, hai tháng trước Thiên tử hạ lệnh cho Phượng tướng quân khải hoàn hồi triều, đại quân đã lên đường, Tần Nguyệt Oánh bị nhốt trong phủ tướng quân cũng đã chờ đến chán chết.

Hoàng Thượng không cho nàng ra khỏi phủ tướng quân, nàng cũng giận không thèm bước chân ra ngoài, cả ngày ở trong phủ đổi hết gánh hát này đến gánh hát khác tới diễn.

Một ngày như vậy mặc dù nhàn nhã, nhưng kéo dài lại có chút nhàm chán.

Tần Nguyệt Oánh phát giác, nàng có chút nhớ phò mã.

Không phải nhớ người của hắn, mà là ngóng trông hắn mang theo chiến công trở về. Đến lúc đó Hoàng Thượng vui vẻ có lẽ lại nhân tiện gỡ bỏ cấm túc nàng cũng nên.

Nàng chờ mãi chờ mãi, chưa chờ được phò mã khải hoàn hồi triều thì mùng 5 tháng 5 -- lễ Đoan Ngọ đã đến trước.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.