Chiều cuối thu, gió lạnh hiu hiu nhưng nắng lại chói đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào.
Khu vườn Ngự uyển nằm sâu trong cung đầy lá đỏ, mùa thu đang ở độ đẹp nhất.
Chính giữa hoa viên lúc này dựng lên một cái màn dù cao mười trượng, rèm che làm bằng ngọc nhung cực kỳ xa hoa, có thể hoàn toàn ngăn cách gió lạnh cùng nắng gắt bên ngoài.
Các phi tần đi ngang qua không ai không liếc nhìn một cái, không chỉ vì màn dù có thêu tên trưởng công chúa, mà còn vì người đang quỳ bên dưới chính là Lan tần - người của Diệp gia giàu có số một Giang Nam, từ khi tiến cung vẫn luôn kiêu ngạo ngang ngược.
"Thùy...... thùy nhung chi thu, thất nguyệt khái vọng, Tô tử dữ khách phiếm chu......"*
(*Một đoạn trong bài Xích Bích Phú《赤壁赋》của Tô Thức.)
Diệp Khỉ Lan quỳ bên ngoài rèm dù, nâng một chậu đồng lớn đầy nước trên đỉnh đầu.
Nàng ta đã quỳ đến mồ hôi nhễ nhại, gió thu thổi qua, xiêm y lạnh lẽo ướt đẫm dán vào người, ánh nắng chói chang hắt vào mặt, nóng lạnh đan xen, đau khổ không nói nên lời.
Phải cầm chắc chiếc chậu đồng trên đầu, sau nửa giờ, tay chân nàng ta lạnh ngắt, bủn rủn, tê dại như không còn là của mình, đã vậy còn phải nghe lệnh trưởng công chúa đọc thơ rồi hát, đầu óc nàng ta thật sự choáng váng.
Diệp Khỉ Lan thật hy vọng mình có thể ngất luôn đi, không phải ở đây chịu khuất nhục dày vò thế này!
Tần Nguyệt Oánh nghe nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619693/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.