Đồ cổ chạm vàng, đàn hương lượn lờ.
Đương kim Thiên tử thích xa hoa, mỗi món đồ trang trí trước cửa Ngự thư phòng đều được cung nhân tính toán tỉ mỉ, mỗi bước đi, mỗi khung cảnh không chỉ thể hiện khí chất hoàng gia mà còn rất tao nhã.
Đại thái giám Phí Mậu Đức canh cửa lại không có tâm trạng thưởng thức.
Hắn cầm cây phất trần, nghe ngóng động tĩnh trong phòng, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, sống lưng ướt đẫm.
Ồn ào đến thời điểm mấu chốt, trong phòng bỗng yên tĩnh lại.
Cách đó không xa, cửa lớn ngoài đại điện đột nhiên mở ra, hơn chục quan viên mặc triều phục cùng nhau đi tới.
Bọn họ hành lễ đến trước cửa, vị quan dẫn đầu mặc áo bào đỏ tía nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, cung kính vái chào Phí Mậu Đức: "Phí công công, không biết Hoàng Thượng triệu kiến ta là vì chuyện gì?"
Phí Mậu Đức thành thật nói: "Tất nhiên là có chút việc, chỉ là hiện giờ trong phòng......"
Lời còn chưa dứt, trong phòng liền vang lên tiếng cốc chén rơi vỡ.
"Tần Nguyệt Oánh, đáng ra trẫm nên sớm giết ngươi!"
Mọi người ở ngoài cửa đồng loạt biến sắc -- không ai không biết đây là giọng Hoàng Thượng.
Lại nghe một nữ tử khinh thường cười to, tiếng cười càn rỡ lại thê lương: "Được lắm, Tần Cảnh Cùng. Bổn cung dù có chết cũng phải mang ngươi cùng lên đường, ngươi đoán xem hiện tại ta có bản lĩnh làm vậy không! Xuống dưới gặp Diêm Vương, tên ta với ngươi đặt cạnh nhau, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619692/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.