Chương trước
Chương sau
Đồ cổ chạm vàng, đàn hương lượn lờ.

Đương kim Thiên tử thích xa hoa, mỗi món đồ trang trí trước cửa Ngự thư phòng đều được cung nhân tính toán tỉ mỉ, mỗi bước đi, mỗi khung cảnh không chỉ thể hiện khí chất hoàng gia mà còn rất tao nhã.

Đại thái giám Phí Mậu Đức canh cửa lại không có tâm trạng thưởng thức.

Hắn cầm cây phất trần, nghe ngóng động tĩnh trong phòng, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, sống lưng ướt đẫm.

Ồn ào đến thời điểm mấu chốt, trong phòng bỗng yên tĩnh lại.

Cách đó không xa, cửa lớn ngoài đại điện đột nhiên mở ra, hơn chục quan viên mặc triều phục cùng nhau đi tới.

Bọn họ hành lễ đến trước cửa, vị quan dẫn đầu mặc áo bào đỏ tía nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, cung kính vái chào Phí Mậu Đức: "Phí công công, không biết Hoàng Thượng triệu kiến ta là vì chuyện gì?"

Phí Mậu Đức thành thật nói: "Tất nhiên là có chút việc, chỉ là hiện giờ trong phòng......"

Lời còn chưa dứt, trong phòng liền vang lên tiếng cốc chén rơi vỡ.

"Tần Nguyệt Oánh, đáng ra trẫm nên sớm giết ngươi!"

Mọi người ở ngoài cửa đồng loạt biến sắc -- không ai không biết đây là giọng Hoàng Thượng.

Lại nghe một nữ tử khinh thường cười to, tiếng cười càn rỡ lại thê lương: "Được lắm, Tần Cảnh Cùng. Bổn cung dù có chết cũng phải mang ngươi cùng lên đường, ngươi đoán xem hiện tại ta có bản lĩnh làm vậy không! Xuống dưới gặp Diêm Vương, tên ta với ngươi đặt cạnh nhau, cũng không uổng công làm huynh muội a!"

"Cút! Ngươi cút cho trẫm!"

Đế vương vô cùng tức giận, lại một tiếng động vang lên, dường như có vật gì nặng rơi xuống đất.

Tất cả những người có mặt đều sững sờ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ đều mím môi cau mày không dám nói lời nào.

Hoàng Thượng bị trưởng công chúa chọc giận như vậy, cuối cùng nhất định lại xui xẻo trút lên người vào sau là họ.

Cách một cánh cửa, tiếng bước chân từ xa truyền đến.

Phí Mậu Đức lau mồ hôi lạnh, vội vàng dặn dò: "Các vị đại nhân, Hoàng Thượng đang tức giận, nếu có đưa ra quyết định gì quá đáng, các vị phải chịu khó một chút. Hoàng Thượng không phải người hành động theo cảm tính, các vị đại nhân nhất định phải nhẫn nại......"

Hắn còn chưa nói xong, cửa Ngự thư phòng 'bang' một tiếng mở ra từ bên trong.

Mọi ánh mắt dưới những chiếc mũ gạc đen đều đổ dồn vào nữ nhân mặc thường phục xinh đẹp nhưng nét mặt giận dữ này.

Trưởng công chúa đã lâu chưa tiến cung, rất ít lộ mặt trước quần thần, bọn họ không khỏi có chút tò mò.

Hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện, đôi mắt phượng của nàng thật sự rất giống của Hoàng Thượng, trên người còn mang một cỗ khí chất 'không giận mà uy'.

Không tồi, hai người này vừa nhìn là biết huynh muội ruột thịt.

Vậy mà lại nháo thành kẻ thù.

Tần Nguyệt Oánh bình tĩnh đón lấy ánh nhìn của mọi người, đôi mắt nàng đảo một vòng, rơi vào chiếc thắt lưng bằng chỉ vàng của vị quan dẫn đầu mặc áo bào đỏ tía.

Nhìn ở góc độ này, vóc dáng nàng so với chư vị đại nhân thật là thua kém.

Nàng khẽ câu khóe môi, nở một nụ cười nhưng không hề có ý cười, nghiêng người nhường đường: "Thì ra là hữu thừa tướng Lạc Khải Ca đại nhân, chắc Lạc đại nhân và Hoàng Thượng có chuyện quan trọng cần bàn, mời vào."

"Thần không dám," Lạc Khải Ca cuống quít chắp tay, lúc này mới ý thức được mình có phần thất lễ, vội vàng lui qua một bên quỳ xuống, "Thần... tham kiến trưởng công chúa."

Người dẫn đầu vừa quỳ, những người xung quanh tự nhiên cũng noi theo. Trong chớp mắt bọn họ đã quỳ rạp đầy sảnh bên ngoài Ngự thư phòng, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.

Tần Nguyệt Oánh thong thả bước tới, nàng trước nay giỏi tiết chế cảm xúc, trên mặt đã không còn vẻ phẫn nộ, một mảnh bình tĩnh, tựa như trận náo loạn vừa rồi trong Ngự thư phòng với Hoàng Thượng chỉ là một hồi ảo giác của mọi người.

Qua một lát, nàng nghe được phía sau truyền đến một âm thanh lạnh lùng.

"Các ngươi quỳ nàng ta làm gì? Còn không mau lăn qua đây cho trẫm."

Tần Nguyệt Oánh run run, siết chặt tờ ngân phiếu trong tay áo.

===

Lạc Khải Ca dẫn đầu đi vào, nhưng khi hắn nhìn thấy đống đồ trên mặt đất, trong lòng vẫn có chút kinh hãi.

Đó là bức tượng Phật bằng đồng đen hắn dâng tặng Hoàng Thượng vào sinh nhật năm ngoái.

Đồng đen là thứ ngàn vàng khó cầu, Hoàng Thượng lại tin Phật, vì vậy vô cùng yêu thích lễ vật này.

Hạ qua đông đến, nó đã nằm trước bàn dài ở Ngự thư phòng cùng Thánh Thượng hơn bảy tháng.

Bây giờ nó lại lẳng lặng nằm trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.

Vị hoàng đế trẻ ngồi trên vị trí chủ vị hiển nhiên rất tức giận với muội muội của mình, không muốn nhiều lời giải thích thêm.

"Phí Mậu Đức, kêu người vào dọn dẹp."

Sau đó bọn họ liền bắt đầu nghị sự.

===

Bên ngoài Ngự thư phòng có một con kênh đầy hoa sen, được gọi là kênh Lạc Đan.

Cung Thọ Tỉ nơi Thái hậu ở và điện Thừa Trạch của Hoàng hậu lần lượt nằm ở phía bắc và phía nam của con kênh, được nối với nhau bằng một hành lang.

Tần Nguyệt Oánh khoanh tay tản bộ dọc hành lang, đập vào mắt toàn là hoa sen, trong đầu muôn vàn suy nghĩ.

Nha hoàn Tứ Nhi của nàng đi theo cách rất xa phía sau, không dám phát ra tiếng động, mười mấy cung nữ theo sau càng ngày càng xa.

Động tĩnh trong Ngự thư phòng bọn họ đều nghe được.

Tứ Nhi không từ trong cung ra, rất nhiều việc còn không hiểu, cho nên lúc này trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng cô cô Nghi Lan đã nhắc nhở nàng nếu muốn ở lại bên công chúa dài lâu, quan trọng là hỏi ít làm nhiều.

Tứ Nhi ghi nhớ trong lòng.

Đi được một đoạn đường, Tần Nguyệt Oánh đột nhiên quay đầu lại.

Tứ Nhi giật mình, vội vàng cúi thấp đầu.

Khí thế trên người trưởng công chúa quá dọa người, nàng chỉ vừa thấy cặp mắt phượng hơi nhếch kia đã sợ đến tim nhảy thình thịch.

Dáng vẻ kia giống hệt Hoàng Thượng!

Tần Nguyệt Oánh hỏi: "Ta đang đi hướng nam hay hướng bắc?"

Tứ Nhi sửng sốt: "Bẩm trưởng công chúa, người đang đi hướng nam."

Đi sai rồi, thật xui xẻo!

Tần Nguyệt Oánh tặc lưỡi không vui.

Nàng lập tức không có tâm tình chậm rãi ngắm cảnh nữa, xách váy bước nhanh xuống bậc thang bên cạnh. Đằng sau có một cửa nhỏ, thông thẳng ra Ngự hoa viên, đợi các cung nhân hộ giá tập hợp lại, nàng có thể trực tiếp ra khỏi cung.

Tứ Nhi theo sau từ xa, chỉ thấy làn váy trưởng công chúa lóe lên, bóng người liền biến mất ở góc cửa, tim nàng đập thình thịch, chạy nhanh lên trước. Thấy vậy, một nhóm cung nhân phía sau cũng vội vã chạy theo.

Chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra.

===

Sau cánh cửa nách, một nữ tử kinh hô:

"Ngươi là người phương nào, dám va vào bổn cung như vậy?!"

Tần Nguyệt Oánh nhấc nửa mí mắt lên: "Ngươi cũng xứng biết ta là ai?"

Tơ lụa thiên hương, kim trâm cài đầu, đi theo có hai nữ quan tứ phẩm, đúng tiêu chuẩn của một phi tần, chắc là mỹ nữ mới mấy năm gần đây của hoàng đế ca ca tốt của nàng.

Đáng tiếc chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn.

Mỹ nhân ngốc thấy nàng xưng "ta" nhất thời trở nên nóng nảy: "Ngươi là hồ ly tinh cung nào? Nhìn thấy ta còn không mau hành lễ!"

Sự ghen ghét trong mắt nàng ta không cách nào che lấp.

Hai người rõ ràng đều mặc váy trắng như nhau, dựa vào đâu xiêm y cầu kì xa hoa trên người nàng ta lại không bằng bộ váy đơn giản trên người hồ ly tinh kia.

Nhất định là do nó chưa đủ quý!

Tần Nguyệt Oánh không nói lời nào, cười như không cười nhìn cây trâm cài tóc của nàng ta.

Quả là có tiền, đây không phải phong cách người bình thường có thể theo được.

Trong đầu nàng lần lượt điểm qua các nữ nhân trong hậu cung, thử thăm dò gọi một tiếng: "Lan tần nương nương..."

Diệp Khỉ Lan giật mình, không chỉ vì đối phương đoán đúng thân phận của mình, mà còn bởi nàng nhìn thấy một tiểu cung nữ từ phía sau chạy đến, hiển nhiên đang tìm con hồ ly này.

Hồ ly tinh này ăn mặc vô cùng đơn giản, lại thích thú tham lam nhìn trâm cài trên đầu mình -- vốn tưởng nàng là tỳ nữ cung nào không hiểu quy củ, nhưng sao phía sau còn có người đi theo?

Càng không ngờ tới, sau một lúc ngây người, lại thêm một cung nhân khác từ cửa nách sau lưng nàng ta tiến vào.

Theo sau là một người rồi lại một người, tác phong thành thục, nối đuôi nhau vào. Cuối cùng tổng cộng theo vào đến mười mấy người, tất cả đều ngoan ngoãn chắp tay đứng sau hồ ly kia, lấp đầy cả lối đi nhỏ.

Tổng cộng có hai mươi người hộ giá!

Bọn họ nhìn Lan tần và hai tiểu nữ quan phía sau nàng ta, mặt ai cũng vô cảm, không giống hạ nhân mà cứ như tới lấy mạng!

Diệp Khỉ Lan bị khí thế này làm cho cả kinh, lui về sau nửa bước.

Nàng cảm thấy mình lúc này thật đáng thương yếu ớt lại bất lực.

Tần Nguyệt Oánh nghiêng đầu, cười nhẹ nhìn nàng: "Lan tần nương nương, thấy bổn cung, còn không mau hành lễ?"

===

Hồ ly tinh*SSR (hàng hiếm của phủ tướng quân): Chai màu xanh có vẻ đắt tiền, mở ra đi!

(Chú thích: SSR - Superior Super Rare - siêu quý hiếm)

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.