Cơn đau bụng truyền đến, Hạ Tử Băng khó chịu nhăn mặt, bấu tay vào cạnh bàn, trong đầu chỉ vẩn vơ hoài một câu hỏi: “Mạc Đăng Sinh, anh đang ở đâu?”
“…”
Không có ai trả lời cô. Truyền đến bên tai chỉ là những âm thanh mù mờ không rõ. Cô đau quá, sắp không chịu được nữa rồi.
Và khi đó, chị Mai chạy tới, vẻ mặt hớt ha hớt hải nói: “Cô ráng đợi một chút nha. Để tôi dìu cô ra ngoài, taxi tới rồi.”
Khẽ gật đầu, Hạ Tử Băng khoác vai người làm đi ra ngoài, từng bước chân đều cảm thấy nặng trĩu như có cái gì đó ghì lại. Chưa bao giờ cô thấy mệt như lúc này, mồ hôi túa ra trên trán.
“Chậm! Chậm thôi!”
Đi bên cạnh cô chủ, chị Mai ra sức đỡ người, trong lòng thầm cầu nguyện cho mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Nhìn cô ấy, chị Mai lại nhớ tới quá khứ tủi thân của mình. Thật là…
Xe taxi đậu trước cửa, Hạ Tử Băng ngồi vào băng ghế sau rồi rời đi. Trong không gian chật hẹp, cô ngửa cổ ra sau, thở ra một cách khó nhọc.
“Có khi nào tôi sẽ… chết không?”
“Cô đừng nói bậy. Yên tâm, sắp tới bệnh viện rồi mà.”
Ngoài việc động viên ra, chị Mai không biết làm gì khác. Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô chủ, chị lại thấy thương xót. Có ai ngờ rằng lúc cô chủ lâm bầm lại chỉ có một mình, không ai bên cạnh. Ngay cả người mà cô thương yêu nhất cũng biệt tích, điện thoại mà chẳng hề bắt máy.
Chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3480024/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.