“Sao lại đẹp trai như vậy chứ?”
Vừa chăm sóc hắn, Hạ Tử Băng vừa không ngừng cảm thán. Ngoài những lúc hắn tỉnh táo ra, thi thoảng say cũng khiến trái tim cô rung động.
Gần một phút trôi qua, cô cũng không có ý định rời mắt. Càng nhìn lại càng cuốn, ký ức xưa cũ đột nhiên trở về, làm cô bất giác nở một nụ cười. Đột nhiên Mạc Đăng Sinh mở mắt, trầm giọng lên tiếng:
“Nhìn đủ chưa?”
“Không… không phải anh ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi sao biết em lợi dụng tôi?” Mạc Đăng Sinh ngang tàng hỏi lại.
Bị hắn chất vấn, Hạ Tử Băng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Cô quay mặt đi, né tránh ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của người đang nằm trên giường.
“Ai thèm lợi dụng anh chứ?”
Cô định trả lời như vậy nhưng lại sợ hắn bắt bẽ nên lựa chọn cách im lặng. Ngược lại, Mạc Đăng Sinh thấy cô lúng túng thì khóe môi hơi cong lên, vẻ mặt nguy hiểm, tiếp tục tra khảo: “Em định làm gì tôi mà mới đó đã cởi áo ra rồi.”
“Nếu anh muốn ở dơ ngủ thì cứ việc. Tôi không rảnh giúp nữa đâu.”
Hạ Tử Băng đứng dậy, cầm theo cái khăn ướt ra ngoài. Nhân cơ hội đó, Dương Thanh lén mở cửa đi vào. Cô ta muốn nhân cơ hội này để tiếp cận hắn, mục đích là trêu chọc Hạ Tử Băng, đồng thời muốn mang thai một lần nữa.
Người vừa đi, Mạc Đăng Sinh đã nhắm mắt lại, thở nhẹ. Hơi rượu vẫn còn quẩn quanh nơi chóp mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3480022/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.