“Ai đó?”
“…”
Sợ bị phát hiện, Hạ Tử Băng đặt nhẹ tô cơm xuống nền nhà, lấy tay che miệng, vô thức nín thở. Cô nhắm mắt lại, trong thâm tâm mong cho anh càng đi nhanh càng tốt. Ai ngờ khi cô vừa mở mắt, phía trước đã có một khuôn mặt nhìn mình chằm chằm:
“Cô đang làm gì đó?”
“Tôi…”
Nén một tiếng thở dài, Hạ Tử Băng chui ra khỏi gầm bàn. Ngồi ở phía đối diện, Mạc Đăng Sinh chống tay dưới cằm hỏi: “Sao lại chui xuống đó?”
“Tôi thích.” Cuống quá, cô trả lời đại. Khi nói ra những lời đó, cô chỉ ước có một cái lỗ để mình chui xuống.
Nghe vậy, Mạc Đăng Sinh khẽ nghiêng đầu, nhíu mày khó hiểu. Quen cô bao lâu, hắn không hề biết Hạ Tử Băng lại có sở thích chui xuống gầm bàn để ăn cơm. Nghĩ thế nào cũng thấy… buồn cười.
Hạ Tử Băng cúi mặt xuống thấp, không dám nhìn trực diện vào đối phương. Cô cứ nghĩ giờ này mọi người đã ngủ hết rồi, bản thân có thể an tâm mà nhét đầy bụng. Ai ngờ hắn lại thức giấc giữa chừng, quấy nhiễu thời gian tận hưởng niềm hạnh phúc của cô.
“Vậy cũng được à?” Hắn bất lực lên tiếng.
Tuy nhiên, nhìn kỹ một chút, hắn lại phát hiện ra điều bất thường.
Hạ Tử Băng lén ngước mắt lên nhìn, đột nhiên thấy Mạc Đăng Sinh rời khỏi ghế, đang đi lại phía mình. Cô sợ tới mức thu người lại, nội tâm hỗn loạn. Anh ta lại muốn làm gì nữa đây?
Đến bên cạnh, Mạc Đăng Sinh xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3480008/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.