“Em không định xin lỗi cô ấy sao?”
Trước khi đi, Mạc Đăng Sinh vẫn ngoan cố muốn Hạ Tử Băng nhận lỗi sai về mình. Rõ ràng với những gì anh chứng kiến, cô là người có lỗi trong chuyện này.
“Xin lỗi?”
Hạ Tử Băng lặp lại lời hắn nói. Cô còn chưa tát cho Dương Thanh một bạt tai vì tội giở trò thì thôi, hà cớ gì bắt cô phải cúi đầu. Mạc Đăng Sinh, não hắn ta đúng là bị úng nước mất rồi.
“Tử Băng, nếu em chịu xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Em biết rồi đó, mẹ không hề có thiện cảm với em đâu.”
Vậy thì đã sao? Chuyện thích hay ghét là xuất phát từ suy nghĩ của mỗi người, cô cũng không thể điều khiển được. Huống hồ gì bây giờ cô chỉ bận tâm tới đứa nhỏ trong bụng, không rảnh để đi lấy lòng người khác.
“Anh đừng có mơ. Thích thì tự đi mà xin lỗi.”
Dứt lời, Hạ Tử Băng đóng sầm cửa lại.
Ở bên ngoài, Mạc Đăng Sinh lắc đầu, tỏ vẻ ngán ngẩm: “Tại sao cô ấy lại cứng đầu như vậy chứ?”
“Anh đừng trách chị ấy. Phụ nữ mang thai tâm lý thất thường lắm.”
Trước mặt Mạc Đăng Sinh, Dương Thanh lên tiếng nói đỡ cho tình địch của mình. Cô ta muốn nhân cơ hội này để chiếm được tình cảm của anh, từ từ hoàn thành kế hoạch bản thân đã định ra.
“Thôi bỏ đi. Tôi đưa em đi bôi thuốc.”
“Vâng.”
Theo chân Mạc Đăng Sinh, Dương Thanh xuống lầu bôi thuốc bỏng. Tất cả đều nằm trong sự tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3480007/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.