“Cô không sao chứ?”
Hạ Tử Băng vội vàng chạy tới, đỡ người vừa bị cô làm cho ngã xuống đất.
Trong lòng Hạ Tử Băng lúc này ngoài cảm giác lo lắng ra còn có chút sợ hãi. Lỡ đối phương có mệnh hệ gì, bản thân cô lấy gì mà đền đây?
Vừa ngước mắt lên nhìn, sắc mặt Dương Thanh liền tối sầm lại. Đây chẳng phải là bạn gái của Mạc Đăng Sinh mà mọi người hay đồn sao?
Bắt gặp tình địch ở đây, đương nhiên Dương Thanh không thể vui vẻ được rồi. Nhân tiện, dựa vào việc này, tặng cho cô ta một bạt tai để dằn mặt không phải tốt hơn sao?
Bốp!
Rời khỏi mặt sàn lạnh lẽo, Dương Thanh vung tay tặng cho Hạ Tử Băng một bạt tai, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Trong khi Hạ Tử Băng còn chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, đầu óc biêng biêng, gò má truyền tới cảm giác bỏng rát thì Dương Thanh đã mở miệng trước: “Cô đi đứng kiểu gì vậy hả? Mắt để trên đầu hay sao?”
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi, còn không mau đi mua bộ đồ khác đền cho tôi! Bẩn hết cả rồi.”
“Nhưng mà…”
Hạ Tử Băng định nói gì đó nhưng mọi người xung quanh liên tục bàn tán xôn xao khiến cô ngượng ngùng, khẽ cúi đầu. Cùng lúc đó Mạc Đăng Sinh đi ra, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì mà ồn vậy?”
“Anh sao rồi? Có bị thương chỗ nào không? Người ta lo cho anh lắm đó!”
Nhìn cách Dương Thanh nói chuyện và đối xử thân mật với Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479962/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.