“Cô Hạ!”
Khẽ xoay người, Hạ Tử Băng bắt gặp đôi mắt đượm buồn của tài xế. Vừa trông thấy ông, cô liền hỏi:
“Chú Nghiêm, bố mẹ con đi đâu rồi?”
“Ông chủ, bà chủ có gửi cho cô cái này. Cô xem rồi sẽ hiểu.”
Trong lúc Hạ Tử Băng ngồi trên ghế sofa, mắt đưa theo từng nét chữ quen thuộc của bố thì bác tài xế của gia đình cũng lái xe rời khỏi căn nhà này.
Ở đây đã không thể chứa chấp ông nữa, vốn dĩ không thể ở lại.
“Tử Băng, con phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé! Đợi khi tình hình ổn hơn, bố mẹ sẽ quay về.”
Công ty phá sản, họ chẳng còn mặt mũi nào để ở lại thành phố này nữa. Kết quả, họ lựa chọn ra đi, bỏ lại cô một mình bơ vơ giữa căn nhà không một bóng người này.
Hạ Tử Băng thất vọng, buông lơi cánh tay, tờ giấy rơi xuống, chạm khẽ trên mặt sàn. Một mình đối diện với bốn bức tường, Hạ Tử Băng thấy ngột ngạt, khó thở.
Những tưởng tới ngày xuất giá, cô sẽ được thoát khỏi địa ngục này. Vậy mà mới chớp mắt một cái, xung quanh chẳng còn ai, ngay cả những người thân yêu nhất cũng bỏ mặc cô mà đi.
“Bố, mẹ, hai người thật tàn nhẫn.”
Ngả người xuống ghế sofa, Hạ Tử Băng nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, thở hắt ra một hơi. Định rằng sẽ nói với họ chuyện cô muốn hủy hôn, vậy mà ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
“Vậy cũng tốt, hôn lễ này sớm muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479963/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.