“Hạ Tử Băng, dù cô chết rồi nhưng cũng biết điều để lại một cô em gái. Cô ta biết cách quyến rũ đàn ông hơn cô.”
Trên ghế, Dương Nhất Hàn tựa lưng vào thành sofa, mắt nhìn xa xăm. Nhớ lại khoảnh khắc môi chạm môi vừa rồi, hắn liền cảm thấy rạo rực trong lòng, tay không tự chủ mà gõ lạch cạch trên bàn. Không ai biết hắn đang toan tính điều gì, chỉ có thể đợi mà thôi.
Cùng lúc đó, Diệp Ngữ Yên tông cửa đi vào. Nhìn Dương Nhất Hàn đang cười ngốc nghếch, máu ghen trong người cô ta lại sôi lên sùng sục.
“Tại sao lại đối xử với em như vậy?”
“Cô càng lúc càng quá đáng rồi đấy! Vào sao không gõ cửa?”
Quá đáng? Diệp Ngữ Yên nở nụ cười chế giễu. Ai mới là người phải nói câu đó đây?
Cho tới lúc này, cô ta vẫn tự hỏi mình đã làm gì sai? Sau khi bỏ nhà ra đi, Diệp Ngữ Yên một lòng một dạ với Dương Nhất Hàn. Cứ ngỡ chỉ cần Hạ Tử Băng chết, hắn sẽ đối xử tốt với cô ta một chút. Ai ngờ niềm vui tới chưa bao lâu, bản thân đã bị hắn xem như một món đồ bỏ đi, không thèm ngó ngàng tới.
“Nhất Hàn, bây giờ anh ngủ với cô ta rồi nên không cần em nữa chứ gì?”
“Không phải không cần mà là…”
Dương Nhất Hàn không thể nói rõ ràng cảm xúc của mình lúc này. Chỉ biết rằng trong tâm trí anh giờ đây chỉ toàn là hình bóng của cô gái ấy, một phút cũng không rời mắt: “Sớm muộn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479936/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.