“Không lẽ cô ấy thật sự là…” Cho tới thời điểm hiện tại, Mạc Đăng Sinh vẫn chưa tin được vào những thứ đang diễn ra trước mặt. Hạ Tử Băng thật sự không phải là người mà anh từng quen biết ư?
“Chị!”
Trước mộ Hạ Tử Băng, cô gái có khuôn mặt giống với người đã chết lên tiếng. Đặt một bó hoa lên nấm mộ ấy, cô cười bảo: “Chị yên tâm, em… nhất định sẽ báo thù cho chị.”
Những lời đó Mạc Đăng Sinh đều nghe thấy. Khác với cảm giác thỏa mãn khi biết được sự thật, lòng anh nôn nao khó tả. Mộng tưởng gặp lại người đã khuất bị vỡ, anh như bước hụt một chân xuống hố sâu.
“Hạ Tử Băng, cô thật sự chết rồi sao?”
Câu hỏi thốt lên nhưng không có ai thay anh đáp lời, chỉ vọng lại bên tai tiếng lá cây xào xạc.
Thắp hương cho chị xong, Hạ Tử Băng rời khỏi đó. Mạc Đăng Sinh cũng không có lý do gì để ở lại, lặng lẽ ra về. Tuy nhiên, đi đến giữa đường thì cô đòi xuống xe, rảo bước đi mau. Chính hành động kỳ quái đó khiến Mạc Đăng Sinh không thể làm ngơ, chủ động bám theo cô lần thứ hai.
Cánh cửa bật mở, Hạ Tử Băng bước vào. Rất nhanh, người đàn ông bám đuôi cô tới.
Kéo tấm màn sang một bên, Mạc Đăng Sinh giương mắt nhìn xung quanh một lượt. Chỗ này tối om, vệt sáng bên ngoài cũng không đủ sức soi rọi từng ngóc ngách ở đây.
Đột nhiên một bóng người hiện ra, ép sát anh vào tường: “Mạc Đăng Sinh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479937/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.