Sau tiểu phẫu, bác sĩ bước ra rồi thông báo, Chúc Tự Đan cùng với Đường Tam nhanh chóng chạy tới hỏi chuyện:
- Sao rồi bác sĩ?
Bác sĩ đáp:
- Tạm thời qua cơn nguy kịch, bệnh nhân đang suy nhược cơ thể, lại bị mất máu, chúng tôi vừa tiến hành gắp mảnh sành và khâu vết thương lại, có lẽ bệnh nhân cần một thời gian để hồi phục.
Bây giờ Chúc Tự Đan mới yên tâm trở lại, trong thời gian chờ đợi, cô liên tục cầu nguyện. Bởi vì mọi chuyện có lẽ đều do cô mà ra.
Đường Tam theo y tá để làm nốt thủ tục còn lại, chỉ còn một mình Chúc Tự Đan, cô theo bác sĩ đưa Hứa Phong Đàm về phòng hồi sức.
Chúc Tự Đan sờ nhẹ lên má anh, nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm. Cô đang khóc, chẳng hiểu vì sao, cô đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng rồi nhưng vẫn khó để rời xa anh.
- Hứa Phong Đàm, tạm biệt, hy vọng sau này anh sẽ gặp được người tốt hơn em.
Khi cảm thấy anh đã ổn định sức khỏe, Đường Tam cũng không có mặt ở đây, Chúc Tự Đan lập tức chạy trốn, triệt để rời khỏi anh. Như vậy thì cuộc sống của anh mới có thể an yên được.
***
Ở ngoài hành lang, Đường Tam vẫn đang nói chuyện điện thoại với ai đó nên không hề biết Chúc Tự Đan đã lén lút rời đi.
- Vâng, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy ạ.
Vũ Phong ở đầu dây bên kia liên tục dặn dò, nhưng sau đó lại bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-ai-thanh-hon-toi-nguyen-rua-anh-ca-doi/2552049/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.