Đã là ba ngày rồi, Chúc Tự Đan vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đầu óc của Hứa Phong Đàm như phát điên. Anh không dám ngủ chỉ vì sợ khi cô ấy tỉnh dậy sẽ không có anh bên cạnh, mỗi lần nhìn thấy thân hình gầy gò này thì anh lại không khỏi đau thương. Vì quá lo lắng mà anh trở nên thái quá khi nói chuyện với bác sĩ.
- Ông nói đi, bao giờ cô ấy mới tỉnh lại?
Vị bác sĩ kia vừa run rẩy vừa đáp lại anh:
- Hứa tổng, ngài yên tâm. Cô ấy nhất định sẽ tỉnh dậy mà.
Lúc này, Hứa Phong Đàm mới chịu thu tầm mắt ghê rợn trên người bác sĩ lại, anh quan sát Chúc Tự Đan rất kỹ. Ngón tay trỏ của cô ấy rõ ràng đang nhúc nhích, anh liền báo cho bác sĩ.
- Cô ấy vừa nhúc nhích ngón tay kìa.
Bác sĩ nam kia vội vàng cầm ống nghe và đèn pin để kiểm tra cho Chúc Tự Đan, sau một hồi thủ tục lằng nhằng, người đó mới dám khẳng định:
- Hứa tổng, mừng quá, chắc là tối nay cô ấy sẽ tỉnh lại thôi. Thật tốt, thật tốt.
Trong lòng của Hứa Phong Đàm không ngừng dấy lên vui sướng, anh đợi cô suốt mấy ngày nay chỉ để mong cô tỉnh lại. Có điều, khi cô ấy tỉnh dậy rồi thì sao? Anh phải đối mặt với cô ấy như thế nào? Liệu cô ấy còn cam chịu như trước mà ở bên cạnh anh hay không? Khi anh tình nguyện thả cô đi, cô ấy có ở lại với anh không?
Một loạt câu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-ai-thanh-hon-toi-nguyen-rua-anh-ca-doi/2551976/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.