" Ra sofa mà ngủ " giọng nói lạnh như băng của Triết Phong vang lên nhưng mắt vẫn chăm chú xem tài liệu, Tịnh Lan hừ lạnh không để ý đến lời của Triết Phong:
" Chồng muốn ngủ sofa thì ra ấy mà ngủ.. em thích nằm trên giường hơn, với lại nệm rất mềm nữa nên không ngủ sofa đâu " nói xong Tịnh Lan kéo cái chăn chùm lên người, tự nhiên bắt cô ngủ sofa? Nệm êm muốn chết đây đừng có mà mơ! Muốn ngủ thì tự hắn đi mà ngủ
" Cô dám cãi lời tôi? Có phải tôi chưa xử cô nên cô không biết nghe lời phải không hả? " Triết Phong tức giận bỏ tập tài liệu đang xem dở xuống, từ lúc có mẹ hắn bênh vực gan cô ngày càng lớn rồi! Bây giờ còn dám nói lại hắn đúng là không biết trời cao mà
" Em không có à nha.. Tịnh Lan rất là ngoan, là tại chồng kêu em ngủ sofa nhưng em không thích ngủ sofa.. vì sofa không có nệm.. sofa cũng không mềm ấm như giường, giường lớn mà sofa thì nhỏ như vậy ngủ sẽ không thỏa mãi! Mà không thỏa mãi em sẽ không ngủ ngon mà không ngủ ngon thì em sẽ,... "
" Câm miệng " Triết Phong hét lên làm Tịnh Lan giật mình im ru không giám nói tiếp
" Gan cô to hơn trời rồi còn dám dậy đời tôi? Có phải cô không muốn sống " Hắn tức không chỉ tức mà là rất tức, đã phiền mà còn nói nhiều không hiểu sao hắn lại phải cưới một kẻ ngu ngốc nữa?
" Tịnh Lan không có mẹ ở nhà đã dặn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-ngoc/578164/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.