Triết Phong nhìn gương khóe mắt ươn ướt của Tịnh Lan thì trong lòng bỗng có cảm giác gì đó, hắn thừa nhận lúc nãy hắn quá lời nhưng hắn không nghĩ nó lại làm cô tổn thương! Cũng không đành lòng nhìn cô nằm trên sofa tính bế cô lên giường thì Triết Phong nghe mang máng cô nói gì đó:
" Mẹ ơi! Tịnh Lan nhớ mẹ quá... hức " lời nói của cô như một nhát dao đâm vào ngực hắn, nói đi cũng phải nói lại cô chỉ nói nhiều hơi phiền một chút chứ cô không hề xấu tính! Từ trước đến giờ hắn cũng chưa từng để ý tới người vợ ngốc này nhưng hắn không thể phủ nhận, từ lúc cô về căn nhà này ở mọi thứ trở nên có sức sống vui vẻ hơn nhiều!
Triết Phong ôm nhẹ cơ thể cô nên tay đi lại hướng giường rồi nhẹ nhành đặt cô xuống, mọi hành động đều rất nhỏ nhẹ chỉ sợ cô thức giấc.. chính Triết Phong không hiểu vì sao mình phải làm vậy? Có lẽ cũng chỉ là do vợ chồng mà thôi!
Xem như hôm nay là lỗi tại hắn? Tại hắn lặng lời với cô, ngày mai chắc chỉ cần mua bịch kẹo hay bánh gì đó là chắc cô chẳng để ý! Với lại cô ngốc chắc cũng chẳng giận dai.. nghĩ xong Triết Phong đứng dậy đi qua thư phòng của mình!
" Oa~~~ " Tịnh Lan ngủ được một đêm ngon lành nhưng khi thức dậy mắt vẫn một mắt nhắm mắt mở! Tịnh Lan nhìn xung quang sau đó nhớ đến điều gì đó:
" Đúng rồi,... đói bụng " Tịnh Lan khẽ xoa cái bụng cái bụng đang kêu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-ngoc/578165/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.