Bạch Nhược Đình nhìn anh bằng ánh mắt bất lực, cô cũng không biết nên nói thế nào với con người này.
"Vậy ra chỉ vì tôi nói mấy lời như thế, mà anh phóng xe như bay trên đường bất chấp nguy hiểm ư? Sao anh lại có thể ấu trĩ như vậy chứ?"
Tiêu Tuấn chống tay xuống giường để ngồi dậy, máu từ ống kim lại chảy ngược lên nhiều hơn một chút. Ánh mắt của Bạch Nhược Đình lướt qua cho chút kinh ngạc. Anh thật sự chán sống rồi, chuyện gì cũng có thể làm được.
"Khiến một cơ ngơi đồ sộ sụp đổ hoàn toàn chỉ trong vòng nửa tiếng tôi còn có thể làm. Em nghĩ những chuyện như vậy với tôi quan trọng ư?"
Bạch Nhược Đình chỉ dán mắt nhìn xuống cánh tay bị máu chảy ngược của anh. Cô theo một phản xạ tự nhiên mà não không hề báo trước, bước đến cầm tay anh lên.
"Anh im lặng một chút đi! Đừng có cử động!"
Bàn tay của Tiêu Tuấn thon dài, những đường gân nổi lên vừa có nét gì đó mạnh mẽ mà cũng thật xanh xao.
"Có phải anh thấy mình dư máu rồi không? Để tôi gọi Lục Lâm!"
Bạch Nhược Đình vừa quay đi, anh đã nhìn theo bóng lưng của cô, trầm giọng nói.
"Nếu như cảm thấy bản thân không cam tâm tình nguyện, thì đừng gượng ép."
Cô bước vội về phía cửa, mở ra bảo Lục Lâm gọi bác sĩ đến xem tình hình của Tiêu Tuấn. Lúc ông ấy đi vào nhìn thấy ống kim bị máu chảy ngược lên, đã có ý muốn nhắc nhở anh. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3323916/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.