"Mẹ nói sao cơ?"
Bạch Nhược Đình ngơ ngác nhìn Bạch phu nhân, còn bà thì bước đến nắm tay cô muốn kéo cô tuột xuống khỏi giường.
"Đừng hỏi nữa! Đi theo mẹ đến bệnh viện xem nó thế nào rồi?"
"Con không đi!"
Cô không những không muốn đi, còn vùng tay mình ra khỏi vòng tay của mẹ. Kéo chăn lên đắp quanh chân mình, cô không nhìn mẹ mà nói.
"Mẹ đi đi!"
"Con làm sao vậy? Chỉ như vậy mà con lại bỏ mặc nó ư?"
Bạch phu nhân là mẹ cô, hiểu rõ tính tình của cô nhất. Xưa nay cô là người yêu hận rõ ràng, đối với một người nào đó tuyệt đối không có sự day dưa bi lụy. Huống hồ cô và Tiêu Tuấn biết nhau chưa bao lâu, tình cảm cũng không thể gọi là mặn nồng, sâu sắc. Lần này anh là vì cô mà khiến Hạ gia khốn đốn, lại để cô hiểu lầm thành ý thành ác ý.
"Đình Đình! Con nhớ lại xem những gã đàn ông trước đây bên cạnh con, đã từng vì con mà làm bất kì chuyện gì hay chưa?"
Bạch Nhược Đình cụp mắt, vờ như mình không để ý đến những gì mà mẹ mình khuyên. Nhưng trong đầu cô, lại nhớ đến những lúc Tiêu Tuấn đứng ra bảo vệ mình. Anh không nói nhiều, mà lại hành động nhiều, luôn tinh tế đoán ra được cô cần gì chỉ cần thông qua thái độ bên ngoài.
Bạch phu nhân tiếp tục nói.
"Chuyện lần này nó làm là vì con, và một phần là lỗi do mẹ đã bảo nó làm. Con không thể chỉ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3322495/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.