Chương trước
Chương sau
Bây giờ cô lại đang có mặt tại nơi này, chứng tỏ những gì mẹ cô nói đều đúng. Bà biết cô nhất định sẽ không bỏ mặt Tiêu Tuấn. Cô đến đây gặp anh, chính là vì nghĩ rằng bản thân mình sẽ hối hận nếu như không đến.

Nhưng vì đâu mà lại hối hận, thì cô vẫn chưa thể nghĩ ra.

"Mỗi chuyện em nghĩ thế nào thôi mà cũng nghĩ lâu như vậy ư?"

Bạch Nhược Đình nghe thấy Tiêu Tuấn hỏi thì ngước lên nhìn, lại phát hiện ra anh đang khom người đến sát gần cô. Anh nhìn xuống vành môi của cô, nơi này anh đã từng hôn đến đắm say. Cùng với gương mặt xinh đẹp đến mỹ miều, và tính cách ương ngạnh mạnh mẽ.

Anh đặt tay lên gáy của cô, rồi luồng vào tóc, hai người phút chốc rơi vào không gian ái muội.

"Rốt cuộc thì, trong mắt của em, có nhìn thấy hình bóng của tôi không?"

Bạch Nhược Đình nương theo ánh mắt của anh nhìn xuống, rơi vào yết hầu của anh. Có hay không? Là có hay không? Cô làm sao trả lời được, khi chính bản thân cô còn cảm thấy mình đang rối bời. Rõ ràng ban đầu chỉ đơn giản là thảo luận cho một cuộc hôn nhân hợp đồng. Vậy mà bây giờ thì sao? Anh đứng ra giải quyết Hạ gia vì cô, luôn ở bên cạnh cô, còn cô lại trao cả thứ quý giá nhất của đời mình chỉ sau một vài câu nói.

Tiêu Tuấn đảo mắt, thoáng nhìn ra được sự bối rối trong đáy mắt của Bạch Nhược Đình. Anh rõ ràng đang thao túng tâm lý của cô, đang khiến cô phân tâm vì những câu hỏi khó này.

Anh ấn gáy của cô, một phát ép cô đến gần rồi hôn lên môi cô. Hai tay cô quơ quào, nhất quyết muốn cự tuyệt vì hôn ở chỗ này không hợp tình hợp lý chút nào cả.

"Anh tỉnh táo chút đi! Đây là bệnh viện!"

"Phòng VIP của tôi, có gan mấy cũng không dám tự ý đi vào."

Tiêu Tuấn nói rồi đặt tay lên vai Bạch Nhược Đình, xoay người cô về phía thành giường rồi để cô tựa vào đó. Anh cúi người xuống hôn cô, gân cổ nổi lên, sự mạnh mẽ bọc phát bất ngờ này khiến cô có chút hoảng. Cô hoàn toàn bị động mỗi khi anh chạm vào người, không thể nói câu từ chối.

Anh nhìn xuống ống kim đang ghim vào tay mình, quả thật có phần bất tiện. Có điều bây giờ rút nó ra, khác nào để máu trong tay bắn ra ngoài. Nhưng đối mặt với người con gái có nhan sắc mỹ miều và cơ thể quyến rũ này, anh lại không muốn chờ đợi. Thứ cảm giác kích thích khi đổi địa điểm "hành sự" khiến anh càng thêm quyết tâm.

Hôm nay Bạch Nhược Đình mặc áo thun ôm body ngắn tới eo, cùng với chiếc váy đen dài chưa tới gối. Tiêu Tuấn nhìn xương quai xanh của cô còn dấu hồng mà mình cắn lần trước, bỗng thấy thích thú.



"Muốn thử không?"

Cô nhíu mày, bị anh ép vào thành giường khiến cô vô cùng ngột ngạt.

"Thử cái gì?"

"Làm em ở bệnh viện."

Trong khoảnh khắc Bạch Nhược Đình đỏ mặt, tay của Tiêu Tuấn đã luồng vào bên trong váy của cô. Anh chạm tay vào nơi riêng tư ấy, không chút khách khí mà kéo quần lót sang một bên. Cả người cô cứng ngắt như hoá đá, cứ vậy mà trơ mắt ra nhìn anh làm loạn.

Anh hôn lên môi cô, nụ hôn day dưa, dụ dỗ, vờn lấy cô như mèo vờn chuột.

Đánh lạc hướng thành công, tay anh luồng sâu vào khu vườn bí ẩn ấy, luồng lách thăm dò. Cô khẽ run lên, hai chân co lại tìm cách muốn anh rút tay ra. Nhưng anh không rút, ngược lại còn cho thêm một ngón tay nữa vào. Cô bám vào vai anh, gục đầu xuống, hơi thở đứt quãng càng làm tăng vẻ quyến rũ khiến anh lập tức muốn đi vào.

Mẹ nó! Đã cứng đến nứt ra rồi!

Tiêu Tuấn không thể nào cứ để cậu em của mình như vậy, bất đắc dĩ phải lấy nó ra. Dị vật cọ vào chân của Bạch Nhược Đình, nghĩ đến cảnh nó làm loạn bên trong thì cô lại thấy hối hận.

"Đừng kêu to quá! Người khác sẽ nghe thấy!"

Anh nhẹ nhàng nhắc nhở, sau đó kéo váy của cô lên, từ từ kéo quần lót xuống rồi nhét dưới nệm. Dây truyền của ống kim không dài, nên anh chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ. Hai người lại rơi vào nụ hôn ướt át, anh vẫn luôn dùng cách này đánh lạc hướng, để cô cảm thấy thoải mái hơn khi vào cuộc.

Dị vật theo sự trơn trượt của nơi riêng tư mà đi vào, không còn khó chịu như lần đầu. Nhưng nơi đó vẫn còn khít chặt, vậy nên anh đã phải khó khăn lắm mới có thể đi sâu vào bên trong.

"A..."



Cô kêu lên một tiếng, hai chân bị tách rộng ra, xấu hồ vùi mặt mình vào vai anh, cơ thể bị thúc đẩy lên rồi lại trượt xuống nhịp nhàng.

"Ưm... A..."

"Thả lỏng!"

Anh thở hắc, trầm giọng nói. Yết hầu cuộn lên từng hồi, sự kích thích tê dại đại não này khiến anh nổ tung. Sau khi đã quen dần, anh liền trở nên dã tâm hơn trước. Chống hai tay xuống giường, anh thúc mạnh vào bên trong, dị vật căng cứng phá đảo khiến cô nức nở.

"A... Hức..."

Những chuyển động nhịp nhàng bên trong khiến cô dần rơi vào hoang lạc, hai mắt mơ màng giăng đầy sương mù. Cô ôm lấy cổ của anh, từ từ đón nhận sự sung sướng cực hạn.

"Ha... A..."

Anh kéo áo của cô lên, kéo một bên áo lót đẩy lên cao rồi gặm lấy trái đào nhỏ trên núi tuyết. Cô rưng rưng nước mắt, vừa đau lại vừa sướng khó tả thành lời.

"Nhỏ tiếng một chút nào!"

Cô lắc lắc đầu, làm sao có thể kìm chế được tiếng nức nở khi anh cứ tấn công dồn dập như vậy? Anh đặt tay lên ngực của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, thân dưới di chuyển không ngừng. Tiếng rên rỉ ngày một nhiều hơn trước, khiến anh càng thêm hưng phấn.

"Còn không nhỏ tiếng? Là muốn nhiều hơn phải không?"

Anh cười tà, mắt đen u tối cuối người xuống nhìn nơi riêng tư hồng hào của cô, khiến cô xấu hổ vô cùng. Đột nhiên anh tiến đến gần hơn chút, rồi có thứ gì đó không giống với ngón tay luồng lách bên trong cô. Cô kinh ngạc, đến mức nấc lên nỉ non.

"Đừng... Đừng làm vậy! A... Á..."

Anh dạo chơi bên trong một hồi, mới tiếp tục đặt dị vật vào rong ruổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.