“Anh biết cái gì?” Thẩm Ngọc Đình kinh ngạc hỏi, ở cuộc họp thường niên tối nay, cô ấy không hề nói cho anh ta biết, làm sao anh ta lại biết được. “Cô không nói thì tất nhiên sẽ có người khác nói, trong bữa tiệc tối nay, tôi nhìn thấy Có Khải và Ôn Nhiên ở cùng nhau, nhìn rất thân thiết. Với tính cách của Mặc Tu Trần, nếu Ôn Nhiên không phải là em gái của Cố Khải, anh ta tuyệt đối sẽ không thân thiết với Ôn Nhiên như vậy.” Trong điện thoại, giọng nói của Mặc Tử Hiên rất bình tĩnh và chắc chắn, giống như chỉ là gọi điện cho Thẩm Ngọc Đình để thông báo một tiếng, không cần câu trả lời của cô ây. “Cho dù anh họ có hơi thân thiết với Ôn Nhiên thì chuyện này cũng không đại điện cho cái gì, Mặc Tử Hiên, trước kia anh cũng đã từng thích Ôn Nhiên, tại sao anh nhất định phải tra hỏi thân thế của cô ấy?” “Cũng vì tôi thích Ôn Nhiên nên mới quan tâm cô ấy, tôi không giống cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu thân thiết, tình cảm với người khác, tôi thích Ôn Nhiên, tôi hi vọng cô ấy trở thành người phụ nữ của tôi.” Mặc Tử Hiên nói như chuyện đương nhiên. Lời của anh ta trùng hợp cũng kích thích Thẩm Ngọc Đình, cô ấy liền nghĩ tới màn tỏ tình với Mặc Tu Trần đêm hôm đó, mặc dù cô ấy uống nhiều, lại chỉ nhớ mấy chuyện vụn vặt nhưng không phải không nhớ cái gì hết.
“Ha ha, cô yên tâm, Ôn Nhiên không cướp nổi Mặc Tu Trần của cô đâu, về phần anh họ Có Khải đó của cô, cô có muốn hay không cũng không có quan hệ, chờ đến khi cô và Mặc Tu Trần đến với nhau, cô sẽ không quan tâm đến việc có hay không có người anh trai này.” Mặc Tử Hiên nghe được câu trả lời mình muốn thì rất vui vẻ, trong điện thoại truyền đến tiếng cười vang, bây giờ Thẩm Ngọc Đình có hối hận cũng đã muộn, cô ấy cắn răng, cúp điện thoại, trực tiếp ném ra xa. Nhà họ Mặc, Mặc Tử Hiên móc chéo hai chân ngồi trên ghế sô pha, giữa hai đầu lông mày hiện lên nụ cười sâu đậm. Anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, sau đó vui vẻ đặt điện thoại xuống bàn cà phê, cầm ly rượu đế cao bên cạnh lên nhấp một ngụm rượu đỏ, thu hoạch đêm nay đúng là phong phú. Mẹ anh ta thật sự đoán đúng rồi, Ôn Nhiên đúng là con gái của nhà họ Có. Khó trách ban đầu sau khi Mặc Tu Trần đạt được thỏa thuận với Chu Lâ, anh lại bát chấp sự phản đối của ông già mà kết hôn với Ôn Nhiên. Trước đây, anh ta luôn nghĩ rằng Mặc Tu Trần cưới Ôn Nhiên là vì muốn trả thù anh ta. Bây giờ nghĩ lại, mình đúng là ngu ngốc, néu có thể nghĩ đến điểm này, bản thân cũng không đến nỗi bị Mặc Tu Trần ép tới bước đường ngày hôm nay. Đáy mắt Mặc Tử Hiên lướt qua một tia giễu cợt, Ôn Nhiên chỉ biết mình là con gái của Cố Nham, nhất định không biết tình trạng sức khỏe của mình, thế thì Cố Khải và Mặc Tu Trần có biết hay không? Hai mươi bảy âm lịch, tập đoàn MS chính thức nghỉ lễ đến mùng tám tháng giêng mới đi làm lại. Trưa hôm nay, toàn công ty tụ tập lại liên hoan lần cuối, vào buổi chiều Mặc Tu Trần dẹp hết tất cả mọi chuyện sang một bên, cùng Ôn Nhiên đi dạo phó. “Nhiên Nhiên, em nghĩ xong muốn mua cái gì chưa?” Mặc Tu Trần nắm tay Ôn Nhiên đi trên con phố đông đúc, vào mấy ngày này, bất kể là khoảng thời gian nào, đều có rất nhiều người. Anh chú ý tới bên cạnh, không để cho bắt kỳ ai chen chúc đến cô, phía sau là Thanh Phong và Thanh Dương đi theo ở xa xa, kể từ ngày bọn họ bắt đầu bảo vệ an toàn cho Ôn Nhiên liền không dám qua loa sơ sài, Ôn Nhiên đi đâu bọn họ cũng đi theo cô đến đó. Mấy ngày nay rất yên bình nhưng bọn họ vẫn chưa từng hạ thấp cảnh giới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]