“Nhiên Nhiên, têt âm lịch được nghỉ, em có muôn đi đâu chơi không, anh đi cùng em.”
Mỗi khi đến cuộc họp thường niên, người mệt mỏi không chỉ có Ôn Nhiên mà Mặc Tu Trần cũng thé, lúc về nhà anh không lái xe mà để Thanh Dương lái.
Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên ngồi ở ghế sau, cánh tay dài ôm eo cô, đầu cô nép vào bả vai anh tạo thành bức tranh ấm áp và đẹp đẽ.
Ôn Nhiên lắc đầu: “Em nghỉ ngơi ở nhà thôi, hiện tại em cảm thấy có thể nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày là chuyện rất hạnh phúc. Vào Tết âm lịch, khắp nơi đều là biển người đông nghìn nghịt.”
Mặc Tu Trần nở nụ cười: “Được, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày nay anh không ở bên cạnh em, máy ngày Tết đó anh sẽ dành hét tất cả thời gian cho em.”
Ôn Nhiên lập tức bật cười, đôi mắt cô trong veo sáng chói như sao trời: “Đây là anh nói đấy nhé, đến lúc đó cho dù là ai gọi, anh đều phải viết đơn xin phép, được em đồng ý mới có thể đi.”
Mặc Tu Tràn không hề do dự gật đầu, giọng nói dịu dàng vang lên: “Nhiên Nhiên, cho dù là Cố Khải hẹn anh, anh cũng sẽ không đi, cậu ấy không quan trọng bằng em.”
Ở hàng ghế trước, bả vai Thanh Phong khẽ run lên, Thanh Dương chăm chú lái xe, trực tiếp ngăn cản cuộc nói chuyện của hai người phía sau.
Ôn Nhiên lườm anh: “Lịch hẹn phẫu thuật của anh trai em đã đến ngày hai mươi chín âm lịch, chỉ có hôm ba mươi mới được nghỉ một ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/620698/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.