Vẫn không có tin tức gì của Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất, bọn họ đã xuất hiện ở thành phó B một thời gian rồi không biết đã trốn đi đâu. Càng đến gần tết âm lịch, Mặc Tu Trần lại càng cẩn thận hơn, dựa trên sự hiểu biết của anh về Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất, không biết bọn họ sẽ làm gì vào lễ hội năm nay.
“Em cũng không nhớ nổi muốn mua cái gì, nếu không thì lát nữa nếu chúng ta thấy thứ gì liền mua cái đó, còn nếu không đụng phải đồ yêu thích thì khỏi phải mua.”
Đã lâu lắm rồi Ôn Nhiên không đi mua sắm như thế này, huống chỉ là còn được Mặc Tu Trần đi cùng với mình, cô vừa nhảy nhót vừa vui vẻ.
Cô lắm lét nhìn trái nhìn phải, con phố này đang bày bán đồ Tết hết sức náo nhiệt.
Cho dù không mua sắm gì thì ra ngoài dạo phó, tận hưởng hương vị năm mới như này cũng rất vui.
Khóe miệng Mặc Tu Trần cong lên thành một độ cong hoàn mỹ, ánh mắt dịu dàng nhìn nụ cười trong trẻo Ôn Nhiên: “Được, chiều nay do em quyết định, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
*Tu Tràn, anh thật tốt!”
Ôn Nhiên cười híp mắt, chỉ vào cửa hàng viết câu đối xuân phía trước, nói: “Chúng ta đến đó xem chút đi, Tu Trần, anh có biết viết thư pháp bằng bút lông không?”
Chữ viết bằng bút máy của Mặc Tu Trần rất đẹp, vừa mạnh mẽ có lực, vừa khí phách lại không mắt nét thanh nhã, cô không biết liệu anh có thể viết chữ bằng bút lông được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/620700/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.