Mặc Tu Trần cười nhẹ, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ để Trình Giai kết hôn với Tiểu Lưu, ngoan ngoãn sinh con cho cậu ấy.” “Haha, Tu Trần, cậu cũng độc ác quá đi.” Lạc Hạo Phong mồm thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất hài lòng với hành động của Mặc Tu Trần, anh muốn Trình Giai phải đau khổ cả đời. Cô ta muốn trở thành người phụ nữ của Mặc Tu Trần anh, nhưng lại bị anh tính kế gả cho tài xế của anh, mà còn phải sinh con, nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên hạnh phúc cả đời. Anh ấy đột nhiên cảm thấy, đắc tội ai cũng được, nhất định không được đắc tội đến anh chàng xấu xa này! Tuy nhiên, anh ấy vừa nảy ra ý tưởng này thì điện thoại di động của Mặc Tu Trần đổ chuông, là cuộc gọi của Có Khải, nói rằng đã bắt được người phụ nữ đó. Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tu Trần lạnh lùng bắn về phía mình, trong lòng Lạc Hạo Phong lạnh lẽo, một cỗ linh cảm không rõ lập tức tràn ngập trong lòng, hai mắt lóe lên, ngây người hỏi: “Tu Trần, xảy ra chuyện gì sao?” Mặc Tu Trần lạnh lùng liếc anh ấy một cái, trầm giọng nói: “Lúc nãy tôi bảo cậu và Đàm Mục đi cùng Nhiên Nhiên đến bệnh viện, cậu đi được nửa đường lại muốn đi xem náo nhiệt, đương nhiên không biết trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì.” Gương mặt tuấn tú của Lạc Hạo Phong khẽ thay đổi, anh ấy lập tức nhìn về phía Ôn Nhiên, nhìn thấy vẻ mặt cô bình tĩnh thờ ơ, anh ấy không khỏi kinh hoảng, lông mày không khỏi nhíu lên đầy thắc mắc: “Chẳng lẽ có kẻ đã làm hại Ôn Nhiên?” Mặc Tu Trần hừ lạnh một tiếng, không để ý tới anh ấy, chỉ nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, Cố Khải gọi điện thoại nói đã tìm được người phụ nữ kia. Em có muốn quay lại xem hay không, nếu em không muốn thì anh sẽ bảo cậu ấy giải quyết sau đó giao cho cảnh sát, nói cho chúng ta kết quả là được.” “Đi xem một chút đi, em cũng muốn biết là ai hết lần này đến lần khác lại ra tay với em.” Giọng nói của Ôn Nhiên nhàn nhạt, phảng phát chút mát lạnh của đêm thu, có Mặc Tu Trần ở bên cạnh, cô thật sự không cảm thấy sợ hãi chút nào. “Thật sự có kẻ muốn hại Ôn Nhiên?” Lạc Hạo Phong kinh ngạc nhìn Mặc Tu Trần, giữa hai hàng lông mày nhướng lên vẻ mơ hồ xin lỗi, ngày mai chính là ngày Tu Trần tiếp quản công ty, ngay từ đầu anh đã dặn dò anh ấy và Đàm Mục đi cùng Ôn Nhiên đến bệnh viện. Nếu anh không đến kịp thì để hai người họ đưa cô về nhà. Nhưng anh ấy nửa đường rời đi, chỉ còn lại một mình Đàm Mục. Mặc dù Cố Khải cũng cùng nhau trở lại bệnh viện, nhưng Cố Khải là một bác sĩ, bất cứ lúc nào anh ấy cũng có thể có bệnh nhân đến khám. “Đóng cửa xe.” Mặc Tu Trần lạnh lùng ra lệnh, vẻ mặt của Lạc Hạo Phong thay đổi, anh ấy đóng cửa ghế phụ, mở cửa sau ngồi vào: “Tôi cũng sẽ cùng hai người đến bệnh viện xem ai dám ra tay với Ôn Nhiên, tôi phải khiến cô ta hối hận khi đã nghĩ như vậy.” Lời nói này, đương nhiên là anh ấy nói cho Mặc Tu Trần nghe, hy vọng anh sẽ không giận mình. Cảm nhận được bầu không khí kỳ quái giữa Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong, Ôn Nhiên theo bản năng nắm lấy tay Mặc Tu Trần, nhẹ giọng nói: “Anh đừng tức giận nữa, tức giận hại thân thể, nếu trong lòng anh cảm thấy tức giận thì lát nữa trút giận lên người phụ nữ kia là được.” “Đúng đó, đúng đó, Tu Trần, cậu là người có lòng bao dung lớn, đừng chấp nhặt với tôi. Lát nữa cậu nói xử lý cái đồ khốn kiếp kia như thế nào, tôi đảm bảo sẽ làm cậu hài lòng.” Lạc Hạo Phong không biết người muốn làm hại Ôn Nhiên là người như thế nào, anh ấy chỉ hứa một cách mù quáng. Nghe vậy, trong mắt của Mặc Tu Trần hiện lên một tia kỳ dị, thờ ơ đáp: “Là cậu nói đấy nhé.” Dứút lời, anh buông tay Ôn Nhiên ra, khởi động xe. .k& Khi ba người Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên và Lạc Hạo quay trở lại bệnh viện, người phụ nữ kia và đồng bọn đi cùng của cô ta đã khai ra rồi. Nói là Chu Minh Phú dặn dò hai chị em bọn họ đưa Ôn Nhiên đến cho ông ta, cụ thể làm cái gì thì bọn họ không biết. “Nhiên Nhiên, chuyện này là do Chu Minh Phú làm, em nên nói cho anh trai em biết đi.” Sau khi nghe hai kia người giải thích, Mặc Tu Trần đảo mắt, nhẹ nhàng hỏi. Anh vốn lo lắng Tiêu Văn Khanh là người xúi giục, nhưng không ngờ lại là Chu Minh Phú. Ngày mai Ôn Cẩm sẽ tổ chức một cuộc họp, thông báo cho cả nhà máy biết Chu Minh Phú hồi lộ người cung cấp dược liệu, cộng với chuyện tối nay, đủ để ông ta thân bại danh liệt rồi. “Việc tìm kiếm vừa rồi đã gây ra ồn ào, Ôn Cẩm chắc hẳn cũng biết rồi.” Cố Khải gật đầu, Ôn Cẩm cũng là một người thông minh, chuyện tối nay, anh ấy chắc hẳn đã nghe được. “Vậy em đi lên nói với anh em một tiếng, không biết anh ấy đã ngủ chưa.” Bây giờ đã hơn mười một giờ, Ôn Nhiên nghĩ thầm, nếu anh trai ngủ say rồi thì ngày mai cô sẽ nói với anh ấy, dù sao thì cô cũng không xảy ra chuyện gì. “Anh đi cùng em.” Mặc Tu Trần đứng lên, giọng nói trầm thấp bá đạo không cho từ chối, Ôn Cẩm muốn trách, cũng không thể để cho anh ta trách cứ Ôn Nhiên. “Vậy phải xử lý hai người này như thế nào, đưa bọn họ đến đồn cảnh sát trước à?” Nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên muốn rời đi, Cố Khải nhẹ giọng hỏi. Mặc Tu Trần quay đầu liếc nhìn Lạc Hạo Phong đang đứng ở một bên, nhẹ nhàng nói: “Vì bọn họ đồng ý làm nhân chứng nên không cần đưa đến đồn cảnh sát đâu. Để Hạo Phong đưa bọn họ về nhà bảo vệ an toàn đi, ngày mai đưa bọn họ đến thẳng Ôn thị.” Lạc Hạo Phong nhíu mày, theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng trước ánh mắt sâu thẳm và u ám của Mặc Tu Trần, anh ấy lại nhớ ra lỗi của mình, nghiến răng nghiến lợi, đành phải miễn cưỡng đồng ý: “Được, tôi đưa bọn họ về nhà.” Hai người phụ này chẳng có ai dễ nhìn cả, người bị Ôn Nhiên cắn một phát, cao lớn thô kệch, mặt nồi đầy đốm. Người còn lại thì vừa đen vừa gây, giống như là lánh nạn ở châu Phi. “Các cô có đồng ý tối nay đến ở nhà cậu ấy không?” Anh chàng Mặc Tu Trần này thật sự rất độc ác, Lạc Hạo Phong anh đẹp trai như vậy, anh đẹp trai phong độ ngời ngời cũng đều đáp ứng, làm gì có chuyện hai cái cô gái xấu xí này không muốn, nhưng anh ấy vẫn phải quay đầu lại hỏi ý kiến của hai người phụ nữ kia. “Chúng tôi đồng ý!” Hai người phụ nữ kia đồng thanh nói, bình thường bọn họ làm gì có thể gặp được một anh chàng đẹp trai với khí chất phi thường như này. Đêm nay, bọn họ không chỉ được gặp, mà còn được gặp người đàn ông đẹp trai giàu có nhất thành phố G. Điều khiến họ khích động nhất chính là cậu Mặc không trách bọn họ, còn để bọn họ về nhà với anh chàng đẹp trai khiến người ta chảy nước miếng này. Mặc Tu Trần ừ một tiếng, sau đó nhắc nhở: “Chỉ cần ngày mai các cô nói ra sự thật, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của các cô nữa.” “Cậu Mặc yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nói sự thật.” Hai người phụ nữ gật đầu như củ tỏi, đừng nói đến chuyện vạch trần Chu Minh Phú, bảo bọn họ đào bới cả 18 đời tổ tông thì bọn họ cũng đồng ý. “Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.” Mặc Tu Trần nắm lấy tay Ôn Nhiên, rất nhanh biến mắt khỏi tầm mắt của mọi người. Trong phòng, Cố Khải và Đàm Mục đồng thời nhìn nhau đứng lên, Cố Khải nhìn Lạc Hạo Phong đang đau khổ ở bên cạnh, cười nói: “Hạo Phong, cậu xem kịch đã ghiền rồi, ngày mai hai người bọn họ sẽ làm chứng, cậu đừng có mà lề mề nữa, mau đưa bọn bọ về nhà dàn xếp tốt, nghỉ ngơi sớm đi.” Đàm Mục mím môi, nếu không nhìn kỹ thì không nhìn thấy gì, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy anh ấy đang cố nén lại một nụ cười, Mặc Tu Trần chỉ nói với Lạc Hạo Phong một câu, nhưng anh ấy và Cố Khải đều hiểu rõ lý do!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]