Lạc Hạo Phong trừng mắt nhìn từng người một, không hài lòng nói: “Các cậu đừng chê cười quá sớm, một ngày nào đó sẽ đến lượt các cậu.”
Đối với cách mà anh chàng Mặc Tu Trần làm, trong tương lai, chỉ sợ là chuyện của Ôn Nhiên, anh đều sẽ mắt hết tính người.
Anh ấy không tin, Đàm Mục và Có Khải sẽ không có lúc đắc tội với Mặc Tu Trần.
Cố Khải mỉm cười, khẽ nhướng đôi lông mày đẹp trai, nói: “Tôi sẽ không ngốc như cậu đâu.”
Đàm Mục cũng không đồng ý: “Cậu ấy bắt tôi phải tăng ca nhiều nhất.” Lúc nói còn có ý liếc nhìn hai người phụ nữ xấu xí kia, ngụ ý là, cho dù anh ấy tăng ca cả đêm cũng tốt hơn tình hình hiện tại của Lạc Hạo Phong.
Lạc Hạo Phong là một người đàn ông bình thường có thể nói chuyện nhất, lúc này đã bị Cố Khải và Đàm Mục làm cho không nói nên lời. Trong lòng chỉ có thể hối hận, tối nay mình không nên đi xem cái kịch gì hết, kết cục lại phải đi cùng hai người phụ nữ xấu xí này.
“Đi thôi.”
Anh ấy tức giận đến mức không còn cách nào khác, đành quay sang hung dữ với hai người phụ nữ kia, hai người kia bị mê hoặc bởi vẻ ngoài yêu nghiệt của anh ấy, không có vì sự tức giận của anh ấy mà buồn bực, cười đến mức gọi là đẹp đế, theo sát anh ấy rời đi.
Có Khải và Đàm Mục đứng trong sảnh bệnh viện, nhìn Lạc Hạo Phong mang theo hai người phụ nữ xấu xí, một béo một gầy rời đi, Cô Khải quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/620418/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.