Mỗi lần Lâm Phương Châu khóc trước mặt Tiểu Nguyên Bảo, nàng đều cảm thấy bản thân thật kém cỏi. Trước kia thì hắn làm nũng với nàng, bây giờ lại đổi thành nàng làm nũng với hắn, cảm giác thật ngại ngùng.
Nhưng cũng là do nàng quá sợ, lại khống chế không được bản thân nên cứ thế mà khóc. Cái khăn của Tiểu Nguyên Bảo đều bị nước mắt của nàng làm ướt sạch.
Lúc về đến nhà, nàng dùng nước lạnh rửa mặt thì mới đỡ hơn đôi chút.
Vân Vi Minh nhìn khuôn mặt đang sưng lên nửa của Lâm Phương Châu, sự tức giận trong lòng chưa tan đi. Hắn lạnh lùng nói, “Dám đụng đến người của ta, xem ra hắn thấy mình sống lâu quá rồi.”
Lâm Phương Châu nghĩ thầm, từ bao giờ ta thành người của ngươi vậy… Thôi được rồi, ở trong mắt người khác, đúng là nàng là người ở bên cạnh Tam hoàng tử, nói như thế cũng không sai đi?
Nàng vỗ vỗ ngực, nói, “Vừa rồi ta sợ muốn chết, thật sự thiếu chút nữa sẽ chết!”
Ngón trỏ của hắn cong cong mà nâng cằm nàng lên, tỉ mỉ nhìn mặt nàng, hỏi, “Còn đau không?”
“Còn!” Lâm Phương Châu khoa trương gật đầu.
“Ta thổi thổi cho ngươi.” Hắn nói, quả thực cúi đầu xuống thổi cho nàng.
Hơi thở ấm áp mà xa lạ, nhẹ nhàng đạp vào mặt, khiến nàng thấy hơi ngứa, nghiêng đầu trốn hắn, mà hắn lại không buông tha cho nàng. Lâm Phương Châu cười nói, “Đừng làm loạn.”
Hắn càng lại gần lại, rũ mắt nhìn nàng, cái nhìn của hắn lọt vào trong mắt nàng. Nàng thấy ý cười, sự ấm áp, xa xăm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-qua-da-tinh/394711/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.