Vốn dĩ Thập Thất ở trên sân đang chạy trốn kịch liệt lại nghe thấy bên ngoài ồn ào ầm ĩ, hắn vừa quay mặt nhìn đã nhìn thấy mọi người đánh nhau rồi. Hắn hơi lo lắng cho Lâm Phương Châu, tìm kiếm bên trong đám người nhưng lại không tìm thấy.
Thập Thất cũng không dám tiếp tục đá cầu nữa, chạy ra bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Nhị Lang đang cùng người ta cấu xé, hỏi: “Công tử nhà ta đâu?”
Khóe miệng Thẩm Nhị Lang xanh xanh tím tím, nhìn trái ngó phải, nói, “Lâm đệ? Lâm đệ?…… Đi nơi nào……” Hắn nhìn về phía Thập Thất, đáp, “Chúng ta cùng đám người Thái heo kia nổi lên tranh cãi rồi đánh nhau, lúc đấy loạn quá ta cũng không nhìn thấy hắn.
“Thái heo……ạch, Thái công tử đâu?”
Thẩm Nhị Lang lại nhìn một chút, kỳ quái nói, “Sao tên Thái heo kia cũng không thấy?”
Thập Thất lại nhìn trong đám người đánh nhau tìm một phen, tìm mãi cũng không tìm được Lâm Phương Châu, cũng không thấy Hàn Ngưu Ngưu, trong lòng hắn cảm thấy thật không tốt.
Cũng không biết tên nào không có mắt, đánh nhau tới rối tinh rối mù, nắm tay định đánh về phía Thập Thất, Thập Thất đến nhìn cũng không buồn nhìn một cái, một chưởng đem người nọ đánh bay ra, người nọ giống như tờ giấy lăn trên mặt đất quay mấy vòng, qua một lúc cũng không thể bò dậy.
Thẩm Nhị Lang cũng nhìn ra không thích hợp, hỏi, “Lâm đệ có thể gặp nguy hiểm hay không? Làm sao bây giờ?”
Thập Thất nghĩ thầm, tuy Lâm công tử thích náo nhiệt, nhưng lá gan cũng không lớn, gặp hỗn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-qua-da-tinh/394710/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.