“Lá gan của ngươi quá lớn rồi!” Lâm Phương Châu vô cùng kinh hãi, bất giác cao giọng, nhưng rồi khi ý thức lại được thì vội vàng hạ giọng xuống, nói, “Nhỡ ngươi bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”
Hắn trấn an nhìn nàng, “Yên tâm, sẽ không có ai phát hiện ra đâu.”
“Thập Nhị đâu? Hắn luôn đi theo ngươi, liệu có phát hiện ra điều gì khác thường không?”
“Cho dù có phát hiện ra thì hắn cũng sẽ không nói cho người khác.”
“Nhỡ hắn nói cho quan gia thì sao!”
Vân Vi Minh trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói, “Sẽ không. Hắn nói chuyện này ra chỉ có hại chứ không có lợi gì cả.”
“Nhỡ đâu?!”
“Nếu việc này thật sự bại lộ, ta liền nói cho phụ hoàng, Thái Chân kia thế mà lại lớn mật, dám vô lễ với ta, ta không nuốt trôi nổi khẩu khí này nên mới chém hắn.”
“……” Như vậy cũng đúng?!
Lâm Phương Châu bị sự cơ trí của hắn làm cho khiếp sợ hơn nửa ngày. Nàng ngây người trong chốc lát, rồi đột nhiên thở dài, “Ta thật may mắn.”
“Sao vậy? Vì sao lại nói như vậy?”
“Ta may mắn vì ta và ngươi ở cùng một phía, ta không phải kẻ thù của ngươi.”
Vân Vi Minh rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi có sợ ta không?”
“Không có …”
“Lâm Phương Châu.”
“Hả?” Lâm Phương Châu nghe thấy hắn gọi tên nàng, khó hiểu hỏi, “Sao vậy?”
Hắn nhìn vào mắt nàng, sắc mặt bình tĩnh, “Cho dù ta có phải quay lưng với cả thiên hạ thì cũng sẽ không quay lưng với ngươi.”
Nghe hắn nói những lời nghiêm túc như thế khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-qua-da-tinh/394712/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.