Sáng sớm, Lâm Phương Châu không bị tiếng hò bán bánh vừng đánh thức, mà là bị người lay tỉnh.
Tiểu Nguyên Bảo vừa lay bả vai nàng, vừa gọi: "Phương Châu ca ca? Phương Châu ca ca?"
Giọng nói của nó đè thấp xuống, dường như sợ kinh động cái gì đó.
Lâm Phương Châu mơ màng mở mắt ra, nhìn nó một cái, rồi lại xoay người về phía khác, ngủ tiếp.
"Phương Châu ca ca, tỉnh tỉnh."
"Làm sao, ồn muốn chết."
"Phương Châu ca ca."
"Như nào?"
"Quay lại rồi."
Ba chữ này doạ Lâm Phương Châu tới mức cả người toát ra mồ hôi lạnh, nàng 'a' một tiếng rồi ngồi dậy, ôm chăn nhìn xung quanh: "Ai? Ai quay lại? Là bọn họ sao?!"
Vẻ mặt Tiểu Nguyên Bảo có chút một lời khó nói hết. Nó giơ tay, chỉ chỉ về phía nóc nhà.
Lâm Phương Châu ngửa đầu nhìn, thế mà trên xà nhà lại xuất hiện một con cú mèo.
Nàng thở phào nhẹ nhõm: "Muốn quay về thì cứ quay về đi, một con chim ngu ngốc, chỉ có vậy mà cũng làm phiền ta!" Nói xong, nàng giơ tay lau trán một phen, phát hiện đã đổ đầy mồ hôi.
"Nó còn mang theo đồ vật." Tiểu Nguyên Bảo nói, chỉ chỉ đầu giường.
Lâm Phương Châu quay mặt qua xem, thình lình thấy một con chuột rất lớn.
"Con mẹ ngươi!" Lâm Phương Châu ghê tởm đến da đầu tê dại.
Con cú mèo kia đậu trên xà nhà, kêu nhẹ hai tiếng, giống như đang đáp lại nàng.
Lâm Phương Châu lạnh nhạt nhìn nó: "Nó đang nói cái gì vậy?"
Tiểu Nguyên Bảo: "Kẻ hèn tạ ơn, không cần nể mặt, cứ từ từ tận hưởng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-qua-da-tinh/275527/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.