“ Mẹ à. Có một số chuyện chút nữa con sẽ giải thích với mẹ sau”_Huỳnh Thiên Minh nói với phu nhân.
“ Chú à. Thằng đó nó ăn cắp đồ của cháu đấy. Ba mẹ nó làm gì có tiền mua cho nó món đồ đắc tiền như vậy chứ?”_cậu bé kia liên tục nói móc méo.
“ Nếu cháu lấy thì mau trả lại đi. Chúng ta xem nhưng không có chuyện gì xảy ra hết.”_người đàn bà, mẹ của cậu bé chỉ biết bênh vực con trai mình mà không cần biết đúng sai.
Huỳnh Thiên Minh nghe thoáng qua cũng hiểu được câu chuyện. Nhưng anh không trực tiếp hỏi Thiên Thành, vì anh biết thằng bé sẽ không như vậy.
“ Con trai của tôi lấy gì của các người chứ?”_cô khó hiểu.
Huỳnh Thiên Minh quay sang nhìn cô, ý của anh là đừng nói nữa, chuyện này cứ để anh giải quyết là được.
“ Cháu trai, cháu nói cậu ta lấy đồ của cháu. Cho chú hỏi là lấy gì của cháu vậy?”_Huỳnh Thiên Minh ngồi khuy xuống để vừa tầm với cậu bé kia.
“ Chính là cái đồng hồ đó. Cái mà nó đang đeo”_thằng bé chỉ ngay vào tay
Thiên Thành.
Huỳnh Thiên Minh nghe xong liền phì cười một cái.
“ Cháu có biết chiếc đồng hồ đó trị giá bao nhiêu không? Hơn nữa cháu có biết nếu không phải chủ nhân của nó sẽ không sử dụng được chứ?”
“ Tất nhiên là biết rồi ạ. Nếu không phải của cháu thì nó cũng không thể mua nổi.”
"
Thằng bé này mới có đôi chút mà tính tình kiêu ngạo thật sự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3728732/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.