Thiên Thành ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lúc này thằng bé trong thấy một vài bạn nhỏ đi qua, đây là con của một trong số những khách mời.
Cậu có muốn chơi cùng bọn tớ không?”_một thằng nhóc trạc tuổi Thiên Thành hỏi.
“ Đừng cho nó chơi cùng, nhìn nó xem không giống với chúng ta._một cậu bé khác trông lớn tuổi hơn.
“ Tôi không muốn chơi cùng các cậu. Tôi đợi mẹ của tôi”_thằng bé ngây ngô đáp.
“ Ai cho mày chơi cùng chứ. Lêu lêu.”_thằng bé kia lớn hơn nhưng lại thích khiêu khích.
Nhưng Thiên Thành vốn điềm tĩnh, vã lại nó cũng không quen mấy người này nên nó cũng không muốn để tâm lắm.
Mấy đứa nhóc đấy cứ chơi vờn trước mặt Thiên Thành như muốn chọc tức cậu, nhưng lại chẳng ai quan tâm. Nó không chịu được bèn muốn kiếm chuyện.
“ Nè, cái đồng hồ mày đang đeo quen lắm. Giống với cái mà tao vừa mất. Tụi bây xem có phải không?”
Bọn nhóc nhìn chầm chầm vào cái đồng hồ của Thiên Thành, thằng bé không chịu được bèn thốt lên.
“ Đây là của ba tôi cho tôi.”
‘Mày có ba mẹ sao? Ba mẹ mày ở đâu?”
“ Sao tớ nhìn không giống với đồng hồ của cậu vậy?”_thằng bé kia đáp lại.
“ Tao nói giống là giống.”
Thiên Thành loay hoay nhìn xung quanh muốn tìm mẹ, nhưng lại không thấy mẹ ở đâu cả. Lúc này cô đang ở trong nhà vệ sinh, xử lý chỗ rượu ban nãy có người lỡ tay vấy vào váy cô.
“ Đây là quà ba tặng tôi. Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3727596/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.