Sáng hôm sau...
Mặc dù tối qua anh nói chỉ ngủ chứ không làm gì khác, nhưng lại hoàn toàn trái lại. Dư âm của tối qua vẫn còn đó, cô vừa mệt vừa ê ẩm luôn cả người, trời sáng nhưng cô nằm không muốn dậy.
Huỳnh Thiên Minh tỉnh dậy từ sớm, anh tự tay xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, hai người họ không khá gì đôi vợ chồng son vừa mới cưới.
Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ rội thẳng vào mặt cô, khiến cô nhíu mày mà lòm còm ngồi dậy. Cô nhặt vội quần áo được vất dưới sàn lên rồi bẽn lẽn chui vào nhà tắm thay đồ.
“ Đau chết đi được.”_thắt lưng của cô vẫn còn đỏ.
Tối qua anh quầng cô cả một đêm, vậy mà sáng vẫn có thể dậy sớm được. Còn cô thì đi thôi đã cảm thấy đau rồi.
Cô loay hoay trong nhà vệ sinh cũng hơn 30p mới chịu ra ngoài, anh chuẩn bị bữa sáng đã xong, đợi cô thì không biết đến bao giờ nên phải tự mình lên gọi cô dậy.
Vừa mở cửa phòng ra không thấy cô đâu, anh có hơi hoảng hốt.
“ Tiểu Thư? Em có trong đó không?”_anh đứng trước nhà vệ sinh vừa gọi vừa đập cửa.
Cô ở bên trong còn tưởng sắp có chuyện gì đến rồi chứ? Cô vội mở cửa ra, trong khi đầu tóc còn chưa chải xong.
“ Ơ...có chuyện gì vậy?”_cô thất thần hỏi.
“ Anh không thấy em đâu...còn tưởng là em bỏ đi rồi.”
“ Anh lúc nào cũng không có cảm giác an toàn à? Toàn nghĩ đến chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3725941/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.