Ăn sáng xong thì hai người cũng về bên nhà cô. Anh đỗ xe trước nhà, lúc này Thiên Thành nghe tiếng xe đã từ trong nhà chạy ra đón mẹ nó.
“ Mẹ ơi... _nó gọi.
Cô vừa nhấc chân xuống xe thì thằng bé đã nhào đến ôm chầm lấy cô.
“ Thiên Thành nhớ mẹ quá ạ....nó vừa ôm vừa nói.
Huỳnh Thiên Minh cũng bước xuống xe theo, anh đi về phía hai mẹ con.
“ Thiên Thành có ngoan không? Có nghe lời của ông bà không nào?”_cô hỏi nó.
“ Tất nhiên là có rồi ạ. Thiên Thành của mẹ giỏi mà”_thằng bé cười tít mắt.
Nhưng nó quay sang thì thấy anh đang đứng nhìn nó, sắc mặt nó liền thay đổi. Huỳnh Thiên Minh cũng ngồi khuỵ xuống, anh ân cần nhìn thằng bé, mà nó cũng chăm chú nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.
Bầu không khí này trở nên căng thẳng, anh liền cất giọng.
Nào...đến đây với ba. giọng anh trầm ấm.
"
Nó khó hiểu mà quay sang nhìn cô, gương mặt nó như kiểu đang hỏi người đàn ông này đang bị ảo tưởng à?
“ Anh nói kiểu như vậy thằng bé sẽ sợ anh hơn đó. cô bảo anh.
‘Vậy anh nên làm gì...?”_đầu anh toàn dấu chấm hỏi.
Rốt cuộc thì nên nói chuyện như thế nào thì trẻ con mới thích?
“ Qua đây...bé con của ba.’_anh vừa nói vừa dang tay.
Cô suýt không nhịn được mà phì cười, đúng là người đàn ông lần đầu làm ba, nên không có nhiều kinh nghiệm.
“ Thiên Thành qua với ba đi. Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3725942/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.