“ Anh định ngồi ở đấy đến khi nào nữa? Đã khuya lắm rồi.”
Huỳnh Thiên Minh vội vàng đứng dậy mở cửa xe, ngay cả anh cũng đột nhiên quên mất là mình vừa nổi giận. Mua chuộc anh dễ đến vậy, chỉ cần một nụ hôn là có thể xí xoá hết mọi chuyện?
Trong xe.
“ Hôm nay em đi gặp Cố Hằng là để nói rõ hết mọi chuyện với anh ta. Anh cũng đừng nghĩ xấu về người ta nữa, thật ra Cố Hằng cũng rất tốt, anh ta giúp đỡ em rất nhiều.”_cô trần thuật.
Anh vừa lái xe nhưng cũng vừa lắng tai chăm chú nghe câu chuyện, mặc dù nhắc tới cái tên Cố Hằng là anh đã muốn nổi máu ghen lên rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn ta lại là ân nhân giúp đỡ cô trong suốt khoảng thời gian không có anh bên cạnh.
“ Vậy anh ta hẹn em ra và nói những gì?”
Thứ duy nhất mà anh quan tâm là Cố Hằng đã nói gì với cô thôi.
“ Anh ta nói tạm biệt. Còn nói về Thiên Thành, có thời gian sẽ về thăm thằng bé. Em cũng cho anh ta là ba nuôi của Thiên Thành rồi.”
“ Chỉ có như vậy thôi sao? Không còn nói gì khác? Em ở trong đó cũng hơn 30p mà.”
Anh đa nghi thứ 2 thì sẽ không ai dám nhận thứ nhất, cô cũng không định muốn nói chuyện Cố Hằng tỏ tình với mình, chuyện này không hay ho để kể.
“ Không có gì khác...chỉ là em khuyên anh ta một số chuyện nên mới lâu như vậy”
“ Khuyên?”_anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3724330/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.