“ Đây là lý do mà chúng ta ra ngoài với nhau nhưng em muốn về nhà sớm?”_vừa nói một câu anh tiến một bước về phía cô.
“ Đây là lý do mà đến giờ em vẫn chưa chịu chấp nhận anh?”
“ Huỳnh Thiên Minh...anh có cho em nói không hả?”_cô bất lực muốn giải thích.
Cơn ghen, cơn tức giận đang lấn ác tâm trí anh, ngay cả người con gái anh yêu thương muốn giải thích, nhưng anh lại không muốn nghe.
“ Em nói chờ Thiên Thành chấp nhận người ba này? Có phải đó cũng chỉ là lý do không? Tất cả em bịa ra chỉ vì không muốn trực tiếp từ chối anh. Em thấy anh tội nghiệp lắm hả?”
"
‘Chúng ta về nhà rồi nói chuyện”_cô mở cửa xe muốn kéo anh vào trong, nhưng lại không kéo nổi nếu người không muốn đi.
Anh đứng ngay cửa gương mặt lạnh toát như sương đêm, không biểu cảm
thật khiến người ta phát sợ. Thì ra đàn ông khi ghen lên đều đáng sợ như nhau cả.
Huỳnh Thiên Minh đưa tay gỡ luôn miếng băng cá nhân đang dán chỗ vết thương cũ ra.
" Anh làm gì vậy? Nó còn chưa lành mà.”
Cô hốt hoảng muốn cản lại nhưng không kịp. Vết thương lại tiếp tục rĩ máu.
“ Lần trước em nói chuyện với anh ta khiến tay anh như này. Lần này em lại trực tiếp tìm anh ta, em muốn anh như nào?”
“ Xin anh đó. Ít nhất anh cũng nên nghe giải thích chứ?”
Huỳnh Thiên Minh hất tay cô ra, anh đóng cửa xe một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3724329/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.