Cô Hằng cười khổ một cái, anh cầm ly rượu vang lên rồi nhấp một ngụm,
“ Tôi thừa nhận tôi có tình cảm với em. 4 năm qua mặc dù em chưa từng hướng về tôi lần nào, nhưng mà ít ra giữa em và Huỳnh Thiên Minh không liên lạc. Nhưng bây giờ sau khi trở về. Tôi thua cuộc rồi, tôi cố gắng như vậy nhưng cũng không bằng anh ta.”
Cố Hằng, anh là một người đàn ông tốt. Nếu tôi gặp anh trước, rất có thể tôi sẽ để ý tới anh. Nhưng thực tế lại khác, tôi biết anh thích tôi là vì tôi giống với người yêu quá cố của anh. Tôi và cô ấy không giống nhau, anh chỉ là đang yêu dáng vẻ của cô ấy, anh lầm tưởng tôi là cô ấy. Đây không phải là tình yêu, mà là anh đang ngộ nhận.”
Anh ta ngồi trên ghế, tay thì vẫn cầm ly rượu, rất bình tỉnh không giống kẻ say, cũng không điên cuồng mất kiểm soát.
“ Thật ra hẹn em đến đây, chỉ là muốn hỏi em một câu. Em có từng thích tôi một chút nào chưa? Một chút thôi cũng mãn nguyện rồi.”
"
Cố Hằng đứng dậy, bỏ ly rượu trên bàn, anh đi về phía cô, nhưng lại không đến gần quá mà giữ khoảng cách.
Đây vốn dĩ không phải là người mà cô yêu, nên cô cũng không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt anh ta mà đáp.
'Chúng ta chỉ là bạn thôi. Không có tình cảm nam nữ nào ở đây hết.”
Cố Hằng gật đầu đồng tình, anh cũng đã nghe được những gì mà mình muốn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3724328/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.