Cô khử trùng vết thương cho anh, Huỳnh Thiên Minh nhăn mặt cô liền biết anh đau, không phải lúc nãy còn mạnh miệng lắm sao? bây giờ cũng biết đau là gì rồi à?
"
Có đau không?”_cô hỏi.
Anh không nói gì chỉ lắc đầu, đúng là đàn ông cái tôi lớn mà. Đau cũng không dám nhận.
“ Có thật là hôm nay anh đến để lấy đồ không?”_cô nghi ngờ hỏi.
“ Thôi hai đứa nói chuyện đi. Mẹ đưa Thiên Thành lên phòng.”_phu nhân muốn để không gian riêng cho hai người.
Anh mắt của anh liền lơ đảng đi, anh không muốn trả lời hay nói đúng hơn là khó trả lời vì đó là lý do ban đầu anh cố tình bịa ra mà, Huỳnh Thiên Minh thu tay về nhưng cô thì lại không chịu buông tay anh ra, bởi vì cô vẫn chưa băng bó xong.
“ Mỗi lần anh nói dối đều có thái độ như vậy. Đừng có tưởng là tôi không nhận ra. Chúng ta đã từng sống với nhau đó.”
‘Đúng. Là anh đã nói dối để đến đây. Là anh đã sai khi đến nhà em. Bây giờ anh sẽ về ngay.
“ Nè. Anh làm gì vậy. Còn biết giận ngược lại luôn sao? Ngồi im đi. Anh mà cử động là tôi giết anh đó.”
Cô chống tay thể hiện uy quyền, còn Huỳnh Thiên Minh thì ngồi rụt rè trên ghế, anh bây giờ như đang ở thế hèn vậy. Không dám cử động nói huống chi là đứng lên đi về.
Cô quấn băng xung quanh vết thương thật kĩ lưỡng, sau đó thì không quên dặn dò.
“ Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3651767/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.