“ Tôi gọi Tông Trạch đến đón anh nhé?”
‘Không cần đâu. Em cũng đã nói anh đâu phải bị phế.”
“ Nhưng lái xe như vậy thì không an toàn, lỡ tay anh đau rồi lệch tay lái thì phải làm sao?”
Anh chỉ mỉm cười vì không nghĩ cô lại lo lắng thái hoá như vậy, xem ra cái tay bị thương này cũng lại rất có giá trị.
'Được. Nghe theo em.”
‘Tôi đưa anh đến công ty.”
Cô nói rồi đi ra xe trước sau đó còn mở cửa ghế phụ chờ anh bước vào, Huỳnh Thiên Minh còn tưởng mình nghe nhầm nên muốn xác nhận lại.
“ Sao vậy? Không muốn đi nữa à? Không phải anh nói có việc ở công ty sao?”
* Không có. Chỉ là muốn xác nhận lại có phải em đưa anh đến đó thật không?”
“ Anh có 5s nữa, nếu không tôi sẽ thật sự đổi ý.”
Anh nghe xong trong đầu liền nhảy số mà vọt lên ghế ngồi trước, cô cũng nhanh chóng lên xe. Mặc dù cô đã có bằng lái nhưng lại rất ít khi lái xe ra ngoài.
Anh nhìn vợ mình một lượt, sao cô ấy lại có thể ngầu như vậy chứ? Còn anh thì chẳng khác gì một tên hèn đang sợ vợ vậy. Cảm giác lúc này khiến anh cảm thấy cô vô cùng cuốn hút, giống như cái gì không phải của mình thì mình sẽ lại rất muốn có được.
“ Đã lâu rồi không đến đó. Hôm nay xem như về thăm lại chốn cũ vậy. Nghe nói công ty dạo này rất phát triển liên tục có những dự án kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3651768/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.