" Con vẫn chưa tìm được Tiểu Thư về à? Nhà họ Trịnh sắp làm lớn chuyện này rồi đấy."_phu nhân nói.
" Con không biết cô ấy có thể đi đâu chứ? Con đã tìm hết cái thành phố này rồi."
Bà ấy thở dài bất lực. Tìm cũng đã tìm rồi, nhưng người hoàn toàn không thấy. Người đã muốn trốn thì khó mà tìm được.
" Vợ chồng với nhau. Cãi nhau là chuyện bình thường. Con là đàn ông, sao lại không chịu nhường nhịn vợ một chút. Một điều nhịn chín điều lành. Bây giờ mẹ cũng không thể bênh vực cho con được. Chuyện này con tự mà giải quyết đi. Mau chóng tìm con dâu về cho mẹ."
" Cô ấy thà bỏ đi, thà mất tung tích chứ không chịu về bên con."
" Vậy thì con nên xem lại cách mà mình đối xử với Tiểu Thư. Lúc ở bệnh viện, nó cũng hoảng loạn, nó giải thích với con, nhưng con có chịu nghe không? Con đi mấy ngày liền không về, bỏ nó một mình ở nhà. Lúc về thì lại ép nó đi xin lỗi. Vợ của mình mà con còn không tin, thì nó rời xa con là đúng rồi."
Tông Trạch đứng bên cạnh không nói gì, chuyện cô mang thai anh đã hứa sẽ không nói ra. Nhưng với tình trạng này, càng không tìm được cô càng không yên tâm.
" Phó Tổng. Chúng ta phải nhanh chóng tìm phu nhân. Nếu không…"
" Nếu không thì sao?"_Huỳnh Thiên Minh hỏi.
" Phu nhân một thân nữ nhi, không tiền, không mang theo bất cứ thứ gì trên người, cô ấy càng ở ngoài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3551286/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.